Chuyện & Thơ
->
Chuyện Hay Ý Đẹp
Chuyện Hay Ý Đẹp - quyển 5
Mục sư Nguyễn Văn Bình
- 1. Thành thật sẽ được trọng dụng
Hoàng tử nước Ba Tư xưa, sau nhiều ngày bạo bệnh
cho vời tất cả quần thần bệ kiến bên giường, thổ lộ :
- Nầy các khanh, trẫm lâm bệnh không
biết sống chết thể nào. Trẫm muốn biết các khanh
nghĩ trẫm có phải là vị vua tốt không?
Các khanh cứ thẳng thắn phô bày, đừng
sợ chi cả. Hãy nói ra sự thật, trẫm sẽ thưởng cho
các khanh mỗi người một viên ngọc quý.
Cơ hội ngàn năm một thuở, quần thần mỗi người đua nhau
tâng bốc nhà vua. Người thì
nói vua là một minh quân xuất
chúng, người thì nói vua là
người tài ba lỗi lạc, người thì nói
vua là người đức độ hơn người, ai cũng hết lời ca tụng
tám mỹ vua cả. Song có một quần thần
yên lặng không tỏ bày gì. Vua
nhìn thấy liền hỏi :
- Khanh không ý kiến gì về trẫm sao?
- Tâu bệ hạ, thần nghĩ sự thật không thể đổi bằng
ngọc ngà được, vì thế thần im lặng.
- Tốt, vậy thì trẫm hứa là sẽ không
tặng ngọc ngà gì cho khanh cả, khanh
hãy mạnh dạn nói sự thật về trẫm đi!
- Tâu bệ hạ, nếu được bệ hạ cho phép, thần xin
nói: Thần nghĩ bệ hạ dù là vua nhưng
vẫn là người. Hễ là người thì chẳng ai
là thập toàn cả. Bệ hạ có những khuyết
điểm và tật xấu như tiêu xài
quá độ, phung phí ngân sách
vào việc xây cất dinh thự to lớn và đeo
đuổi chiến tranh khiến muôn dân khổ cực
vì sưu cao thuế nặng, bá tánh lầm than
mà bệ hạ không nghĩ gì tới. Nghe thế,
vua yên lặng suy nghĩ không nói
gì trong giây lát. Bỗng ngẩng đầu
lên, vua ra lệnh :
- Hãy tặng mỗi người nói tốt về ta một
viên ngọc quý, còn kẻ vừa
nói thật về ta từ nay sẽ được bổ nhiệm giữ chức tể tướng để
cùng ta đồng trị sơn hà.
Bữa sau, các quần thần trở lại ra mắt vua than phiền những
viên ngọc quý vua tặng hôm trước đều
là những viên ngọc giả. Vua phán :
- Đúng vậy, ý ta muốn tặng những viên
ngọc giả ấy cho những lời giả dối dua nịnh của các khanh,
còn ai chân thật không dua nịnh sẽ được
trọng dụng.
(LC).
- 2. Muốn lãnh đạo phải có
tình yêu
Một vị vua Đông phương xưa không con nối
ngôi, trước khi băng hà cho niêm yết
tuyển chọn người kế vị ngai vàng. Từ quan quân hay
thần dân ai muốn kế vị vua, tự do đến ghi danh để được vua
thẩm vấn.
Mỗi ngày dân chúng thập phương lần lượt
vào yết kiến mong được tuyển chọn, song chưa người
nào được vua hài lòng cả.
Có một chàng thanh niên nọ nghe tin
muốn thử thời vận một lần cho thoả chí, nhưng vì
nghèo quá không đủ cơm ăn áo
mặc, không tiền bạc lộ phí lên đường,
mà quyết tâm ra mắt vua cho được. Anh tới
nhà bà con thân thuộc xin cứu
giúp đồ ăn, tiền bạc và quần áo chuẩn
bị cho hành trình.
Thấy khá đủ, anh liền lên đường. Sau hơn một
tháng cực nhọc, anh nhìn thấy cung điện
nhà vua hiện ra trước mặt. Lặng lẽ ngồi xuống đồi cỏ nghỉ
ngơi một chút cho tỉnh táo hầu chuẩn bị tinh thần
cho cuộc gặp gỡ. Bỗng anh thấy một lão ăn mày
tóc rối, áo quần rách rưới
lê bước nặng nề tới ngửa tay xin anh bố thí. Cầm
lòng không đậu, anh liền cởi chiếc áo
ấm bên ngoài của mình mặc cho
lão, đổi lấy chiếc áo rách rưới dơ bẩn
của lão mặc vào mình, và
lấy đồ ăn trao cho lão.
Sau khi tới cổng ghi danh, lúc đầu thấy gã trai
trẻ nghèo nàn ăn mặc rách rưới dơ
dáy người gác cổng có ý
đuổi đi, song cuối cùng chấp nhận cho anh ghi danh dẫn
vào ở khu chờ đợi. Hai ngày sau, anh được lệnh
vào yết kiến nhà vua. Sau khi thi lễ, anh ngước
đầu lên, ngạc nhiên vì thấy vua
chính là người ăn xin hôm nọ. Anh
tâu :
- Ô, vua chính là người ăn xin
tôi gặp mấy hôm trước trên đồi sao?
Vua đáp :
- Chính ta là người ăn xin đó!
- Tại sao vua phải làm người ăn xin như thế?
- Ta muốn thử xem những người đến đây xin kế vị ta
có phải là kẻ hết lòng yêu
người không! Ngày nào ta cũng
lên đồi đó, nhiều kẻ sang trọng đi qua nhưng từ
chối ta. Ngươi là kẻ có lòng
yêu thương ta, đã chia phần cho ta. Vậy từ nay,
ngươi hãy ở lại trong cung với ta.
(LC).
Xem những chuyện khác
Một cụ già từ mé sông đi lên
gặp một cụ già khác bạn mình tay
vác cần câu, tay xách chiếc
thùng nhỏ đi xuống hướng về mé sông.
Cụ đi lên hỏi :
- Anh đi đâu đó? Anh đi câu phải
không?
Cụ đi xuống trả lời :
- Không! Tôi đi câu!
Cụ đi lên bộc bạch :
- Vậy mà tôi tưởng anh đi câu chứ!
Một anh nọ thất nghiệp lâu ngày tìm
việc mãi chưa ra. Đọc báo thấy sở thú
trong thành phố cần người gấp, anh liền tới xin việc
và được chấp thuận.
Viên quản đốc sở thú giao việc cho anh,
nói :
- Vừa rồi con khỉ làm trò trong chuồng bỗng dưng
bị chết, khách viếng thăm nhiều quá mà
kiếm khỉ khác thay thế chưa kịp, vậy anh mặc bộ
áo da khỉ nầy vào, đi tới đi lui trong chuồng,
ngoài sân, thỉnh thoảng anh leo lên
cây, chuyền vài vòng ngoạn mục giống
như khỉ thiệt cho du khách tới xem giải trí.
Lúc đầu anh lo ngại, nhưng vì cần tiền anh chấp
nhận. Anh ra sân chuồng nhào lộn, đi tới đi lui
vẫy tay chào du khách, người ta vỗ tay
tán thưởng vì thấy con khỉ thật khôn
ngoan, lại nghe được tiếng người, ai bảo làm gì
nó làm nấy. Hứng chí, anh nhảy đu
trên cành cây, chuyền từ
nhánh nầy qua nhánh khác,
nhún nhún đu đưa, du khách
càng hứng thú vỗ tay khuyến khích.
Thình lình cành cây
gãy, anh bị rớt xuống chuồng cọp kế cạnh. Muốn leo
hàng rào phóng ra nhưng chưa kịp
thì một con cọp to tướng phóng tới. Biết thế
nào cũng bị cọp xé, sợ quá anh
kêu lên :
- Chết tôi rồi! Cứu tôi với!
Con cọp xì một tiếng, kê vào tai khỉ
nói :
-La nhỏ chút cha nội! Coi chừng thất nghiệp hết cả
đám đấy!
Thì ra cọp cũng là cọp giả!
- 5. Thương con mẹ bỏ chì vào
túi
Người mẹ nọ có 3 người con gái, đứa
nào cũng hiếu kính và thương mẹ hết
lòng. Ba người con gái chia nhau luân
phiên rước mẹ về nuôi mỗi người một
tháng. Tháng nầy người nầy, tháng nọ
người kia. Họ cam kết với nhau phải nuôi mẹ cẩn thận, cung
cấp đồ ăn đầy đủ, không được làm cho mẹ buồn cũng
như không được cho mẹ ăn thiếu thốn sụt ký.
Trước khi rước mẹ về, các đứa con đều cân mẹ
trước. Nếu tới phiên khác mà mẹ sụt
ký thì người nuôi sẽ bị khiển
trách. Bà mẹ không muốn làm
việc ấy, nhưng vì các con bà phải
chìu vậy. Trong số ba con, đứa gái út
lại nghèo, ăn uống thiếu thốn. Bà biết thế
nào cũng bị xuống ký, và thế
nào con út mình cũng bị hai chị la
mắng. Thương con út quá, bà liền nghĩ
cách khi lên cân, bà bỏ
chì vào túi và trong lai
áo quần cho thêm nặng, cả hai chị lấy
làm lạ vì người em út nghèo
mà nuôi mẹ tử tế quá.