Đặc san báo Đuốc Thiêng - Tiếng nói của Hội thánh Tin lành Việt Nam Paris (Pháp)




Kỷ niệm một mùa hè - Bà Lê Văn Bắc


Đuốc Thiêng 96, tháng 8 năm 2008



Bất chợt sáng nay, bên khung cửa sổ Yến Thu linh tính có cái gì đó bên cửa sổ thân quen. Vội mở cửa ra, Yến Thu ngẩn ngơ lẫn bồi hồi xao xuyến, những bông hoa cẩm chướng màu tím mong manh đã tung cánh nở, chợt gợi lại trong nàng một mùa hè năm xưa trên quê hương đúng vào mùa cẩm chướng khoe sắc.

Ngày ấy Yến Thu và Luân ngày hai buổi đến trường, trên con đường hai đứa đi qua có một nhà, trước sân trồng toàn hoa cẩm chướng màu tím nầy. Thấy đẹp, lúc về Yến Thu nằng nặc đòi Luân vô xin một cây và chính tay Luân trồng cho Yến Thu ngay bên khu vườn nhỏ nhà Yến Thu và bảo :
- Anh trồng thử coi có sống không, chứ bứng như vầy độäng rễ không sống nỗi. Nếu không anh sẽ xin cho em cây khác.
Rồi sau lần ấy, Luân theo gia đình vượt biên ra nước ngoài, mang theo lời hứa là sẽ xin cây khác cho Yến Thu. Và cây hoa cẩm chướng không biết có phải buồn nhớ anh không cũng đã không sống nỗi. Thời gian dường như trôi nhanh hơn khiến Yến Thu quên hẳn đi cây hoa Luân xin ngày nào. Hôm nay trên xứ người, hoa ngày xưa mà Yến Thu đã trồng nhiều lần không thành, đột xuất chúng vươn lên, bung nở những cánh hoa tim tím, màu của chúng khiến Yến Thu liên tưởng đến màu mực học trò ngày nào... Ký ức ùa về khiến Yến Thu da diết buồn. Những hình ảnh trẻ con năm xưa hiện về trong trí Yến Thu. Nàng không quên một hình ảnh nào mùa hè năm đó.

"Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy.
Ngàn năm chưa dễ mấy ai quên."

(Thế Lữ)

Thật, không ai sống đến ngàn năm, trăm năm cũng đã khó. Thế mà hai câu thơ trên của thi sĩ Thế Lữ, ai cũng thấy đó là có lý. "Ngàn năm chưa dễ". Tình cảm con người bao giờ cũng muốn vươn lên đến sự vĩnh cữu, huống chi đây là tình cảm đầu đời, tất cả mà người ta chỉ thấy có một lần duy nhất trong đời mà thôi.

Gió từ đâu bay đến, mưa từ đâu rơi xuống. Chúng ta không tránh được : Ngàn xưa thương nhớ, ngàn sau thương hoài... Yến Thu là con gái độc nhất của ông bà Ngân, một bác sĩ nỗi tiếng trong thành phố Mỹ Tho. Lần đầu tiên Yến Thu gặp Luân trong một buổi chiêu đãi cuối năm, lúc đó Yến Thu mới 14 tuổi. Gia đình Luân vừa mới dọn đến ở trong xóm Yến Thu chưa đầy hai tháng. Yến Thu và Luân quen nhau từ đấy. Mặc dù chưa biết Chúa, nhưng Yến Thu luôn mời Luân đi nhà thờ vào mỗi chiều Thứ Bảy và sáng Chúa nhật. Tuy không hiểu về lẽ đạo Tin Lành, nhưng Luân cũng cố gắng học hỏi lời Chúa trong lớp Kinh Thánh Thiếu Niên. Càng ngày đôi trẻ càng thân nhau hơn.

Đến năm 17 tuổi, Yến Thu trở thành hoa khôi của lớp 12A1. Nhiều lúc Luân không khỏi ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô bạn nhỏ năm nào. Đôi bạn Luân, Thu thường tản bộ về nhà sau những buổi thờ phượng, họ trò chuyện vui vẻ rất tâm đầu ý hợp và đôi tim xao xuyến rung động khi bàn tay nắm lấy bàn tay. Những buổi chiều kỷ niệm ấy đã để lại trong lòng Yến Thu một kỷ niệm không bao giờ quên.

Sinh ra trong một gia đình giàu sang trí thức nên Yến Thu được nuôi nấng, dạy dỗ rất nề nếp của một người Cơ Đốc. Yến Thu là một cô gái thuỳ mị, ngoan hiền và rất kính yêu Chúa. Nhưng do tính cẩn thận, bà Ngân, mẹ Yến Thu luôn quan tâm đến con gái và rất ít khi rời cô. Với mái tóc đen huyền óng mượt, vầng tráng thông minh, đôi mắt đẹp với cái nhìn sâu trong sáng đầy nghị lực làm cho cả hai anh em sinh đôi cùng xóm đều say mê Yến Thu. Tuy nhiên Yến Thu không hề để ý đến họ, mà nàng lại thầm có tình cảm với Luân.

Yến Thu nhớ lắm, vào một đêm trăng sáng trước sân nhà, Yến Thu và Luân đã thố lộ lòng của mình với nhau trước khi Luân cùng gia đình rời Việt nam ra nước ngoài. Luân hứa sẽ trở về cầu hôn với Yến Thu. Yến Thu yên lặng một lúc khá lâu rồi nghẹn ngào nói :
- Qua đó anh đừng quên em nhé!
Luân nắm tay Yến Thu quả quyết nói :
- Không đời nào!
Yến Thu quay lại nhìn Luân. Hai mắt cay cay. Một làn nước mỏng phủ đôi mắt Yến Thu làm hình ảnh Luân nhạt nhòa... Luân từ giã Yến Thu rồi quay đi, bước vội trở về nhà. Mưa lại rơi. Bầu trời xám mộng nước. Những cành cây ướt mưa bị gió cuốn rào rào hai bên đường. Lá úa ngập trên đất quyện vào mưa gợi lên cho Yến Thu một cảm giác mới lạ của người con gái mới lớn lên lòng dạt dào thương yêu...

Ngày Luân âm thầm ra đi không một người bạn nào đưa tiễn, chỉ có Yến Thu gặp Luân lần cuối tại quán nước quen thuộc. Yến Thu nhìn Luân ứa nước mắt. Luân hứa hẹn nhiều lắm. Món quà kỷ niệm không gì khác ngoài quyển lưu bút của lớp 12A1, trong đó có ảnh và nét chữ Yến Thu, của cả lớp và của bao kỷ niệm nhiều bạn bè khác. Từ đấy đến nay đã hơn 3 năm, Yến Thu không nhận được thư nào của Luân. Chắc Luân quên Yến Thu, người bạn dấu yêu đang mong tin Luân hằng ngày, còn quyển lưu bút Luân cũng quăng vào xó nào ở phương trời xa lạ ấy. Thấy Yến Thu buồn, Thu Hương người bạn thân của Yến Thu khuyên :
- Chuyện đời là vậy, xa mặt cách lòng, cuộc đời không có tuyệt đối đâu. Vì thế ta không nên chất chứa quá nhiều về tình yêu, phải nhìn nó bằng ánh mắt màu hồng thì ta mới thấy đời không phải là bể khổ. Khi hai người yêu nhau chưa chắc là hạnh phúc. Có khi chia tay cũng là hạnh phúc. Ngừng giây lát, Thu Hương nói tiếp :
- Đàn ông thì dấu mối tình đầu trong lòng, còn đàn bà thì giấu ký ức... Trong rừng có rất nhiều cây, cây to, cây nhỏ, cây cao, cây thấp, nhưng chúng vẫn là cây mà thôi. Đừng buồn nữa Yến Thu!

Bên ngoài mưa rơi hạt nhỏ rồi thưa dần. Tiếng gió rít khi nãy bây giờ đã im bặt, bầu không khí tĩnh mịch đang len lỏi lẫn vào nơi hoang vắng, qua những đám mây bơ vơ của buổi bình minh. Lúc nầy Yến Thu đang ở Đại học. Chớm hè, Sàigòn ngập màu đỏ rực của điệp. Một chút gợi nhớ, nhớ thật nhiều mỗi lần thấy nó. Dấu vội những giọt nước mắt, Yến Thu chạy nhanh muốn đi cho khuất mắt để không còn thấy nó nữa. Cứ mỗi lần hè đến, trường tổ chức đi tham quan vùng quê, khi thì ở Mỹ Tho, khi thì Bến Tre, khi thì Biên Hòa... Mỗi chuyến đi là cả một kỷ niệm đáng nhớ... Và Yến Thu đã quyết định. Vào một ngày cuối hè, Yến Thu trốn gia đình cùng với Thu Hương, một người bạn thân cùng lớp vượt biên ra nước ngoài...

Sau một năm ở đảo Galang, Yến Thu và Thu Hương được định cư sang Mỹ. Sống trong một xã hội đảo điên, nhưng Yến Thu vẫn giữ được thanh cao. Nhờ ơn thương xót của Chúa, nên mỗi lần ngã quỵ được Ngài đỡ dậy và dìu dắt nàng tiếp tục bước tới. Cảm tạ Chúa. Ngày lại qua ngày trên xứ người, xoay mình trong guồng máy tất bật của cuộc sống, Yến Thu cảm thấy mình già đi trước tuổi. Thỉnh thoảng Yến Thu cũng gặp một ít bạn bè cũ, Kim Liên, Thu Cúc, Kim Thanh... mỗi bạn mỗi hoàn cảnh, mỗi nỗi niềm riêng, nhưng có một điểm chung, những bạn nầy đã không cam chịu đầu hàng trước hoàn cảnh mà đã biết vượt qua nghịch cảnh. Bởi có những bạn không may, hoàn cảnh đã biến họ từ ngây thơ, tội nghiệp trở thành đanh đá, lọc lừa và tệ hại hơn là đánh mất chính bản thân mình vì họ không biết nương dựa vào Thiên Chúa, Đấng có quyền ban cho chúng ta mọi sự, mà Yến Thu cố nhẫn nại luôn nói về tình yêu Thiên Chúa với họ. Song họ vẫn cứng lòng. Mặc đầu vậy, Yến Thu vẫn cầu nguyện cho họ.



Đuốc Thiêng 96

1 Thuốc của tâm linh - ĐTPÂ
2 Diễn văn khai mạc Đại Hội Tin Lành Việt Nam Âu Châu lần 24 - MS Nguyễn Văn Bình
3 Thơ : Giờ này mình xa nhau - Vân Giang
4 Tất cả vì vinh hiển Đức Chúa Trời - MS Nguyễn Văn Bình
5 Miên man mùa thu - Nguyễn Đình Bùi Thị
6 Thơ : Chỉ có Giê-xu - Thu Thảo
7 Đời chẳng ai ngờ - Vinh Bằng
8 Thơ : Khuyên tin thờ Chúa - Bình Tú Ngọc
9 Xứ Do Thái hồi Chúa Giê Xu sinh ra - Mai Đào
10 Giêrusalem, 4000 năm lịch sử - Lạc Hồ
11 Kỷ niệm một mùa hè - Bà Lê Văn Bắc
12 Nhật ký chuyến đi Âu Châu - MS Lê Cao Quý
13 Thơ : Đừng lo lắng - Tú Ngọc Phô
Hôm nay, với số tuổi gần 40, Yến Thu đã tốt nghiệp bác sĩ, nối nghiệp cha, nàng rất vui sướng có một cuộc sống ổn định để tự lo bản thân. Có đôi lúc Yến Thu nhận ra tiền bạc chưa hẳn là mục đích cuối cùng của cuộc sống. Những ý tưởng đó phải chăng bị ảnh hưởng gia đình cha mẹ và nàng tự đấu tranh cho bản thân để giải lý cho cuộc sống đời đời sau nầy. Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Yến Thu quyết tâm sống tốt hầu phục vụ Chúa và cứu người qua lãnh vực chuyên môn của mình. Thật là phước hạnh.

Ngoài trời nắng vẫn tươi hồng, nhưng không bằng nắng quê hương Việt Nam. Nắng quê hương thật đẹp, thiết tha, rực rỡ... Mỗi lần nhớ đến, Yến Thu nghe tim mình nao nao, nó mãnh liệt đọng lại trong lòng nàng sau mỗi tác phẩm là một tình cảm mới. Có khi dâng trào, nhưng cũng có lúc nhẹ nhàng, tinh tú, có lúc vui sướng, thỏa lòng, nhưng cũng có u buồn, hờn giận...

Sao mà không nao nao cho được khi thấy các em học sinh tung tăng đùa giỡn trên đường đến trường, chúng thật vô tư, hồn nhiên đến dễ thương. Thu Hương ơi! Kim Liên ơi! Thu Cúc ơi!... Bây giờ Yến Thu thèm nghe tiếng "ơi" đáp lại mà không được. Chắc các bạn giống như một bầy chim chung tổ cùng cất cánh vút lên bầu trời mênh mông, tỏa đi khắp phương trời rồi phải không? Cơn gió mùa hạ lướt qua Denver, nhuần thắm cái hương thơm hoa cỏ quyện vào làm ngây ngất lòng Yến Thu. Trời nắng hạ đẹp quá! Những cây hoa trong khu vườn nhỏ trước sân nhà Yến Thu đã gieo trồng hồi đầu tháng 4, nay chúng nở đầy hoa đủ màu rực rỡ.

Thật khó tìm lại ngôn ngữ diễn tả tâm trạng mỗi độ nắng hạ về. Một chút rung động xôn xao, không hẹn mà trong tim lại ngân nga, nỗi bồi hồi của những buổi sớm mai chợt nghe khúc nhạc "Hè về" vang lên trong xóm nhỏ. Những cảnh thanh âm như vừa bừng dậy tỉnh giấc ngủ dài băng qua mùa đông và mùa xuân nghiệt ngã.

Thương biết bao nhiêu! Nhớ biết bao nhiêu về một tuổi đời đẹp nhất. Tất cả nay chỉ còn thấy lại như một niềm hoài niệm trong ký ức, lúc xa xăm, lúc gần gũi. Đã có khi lắng chìm nhưng không bao giờ tan biến hẳn. Một giọt nước mắt ấm làm Yến Thu giật mình thế giới một vài giây như ngừng hẳn lại. Một nỗi buồn êm nhẹ len vào lòng đậu lên mắt nàng và ở đó lặng lẽ. Kỷ niệm một mùa hè đã qua lâu rồi. Gần 18 năm mà mỗi lần chợt nhớ đến, lòng Yến Thu lại gợi buồn man mác. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua giống như những giọt mưa tí tách từ trên mái nhà rỏ xuống. Những gì còn lại trên quê hương, sương khói, mây ngàn, hoa thơm, cỏ dại, hàng cây điệp... tất cả đều mang dấu ấn trong đời sống tha phương của nàng. Rồi trên xứ người, mùa hè cũng đến, Yến Thu mang nỗi lòng của mình gởi vào tiếng đàn... Yến Thu như ngồi lại bên dòng chảy cuộc đời mà trầm tư, suy gẫm...

Yến Thu rời cây đàn vào giường nằm, mắt hướng về cửa sổ. Bên ngoài bầu trời vẫn trong xanh. Vầng trăng tròn lơ lửng trên bầu trời cao, hiền dịu như một thiếu nữ dậy thì mặc chiếc áo màu xanh biếc, vây quanh vô số ngôi sao. Dường như sâu thẳm trong đó có những thiên sứ vừa bay vừa hát, hương tỏa ra thơm lừng.

Yến Thu không còn nghĩ gì đến Luân, cả đến lúc sang đây nàng không có một ý nhỏ gì gọi là tìm kiếm, nàng đã cho đi tình yêu và những gì trang trọng nhất của người con gái mới lớn. Luân không giữ lời hứa. Yến Thu không phải vì yêu mà chung thủy với Luân. Không, vẫn là không. Nhưng tâm hồn nàng hầu như đóng kín. Chỉ có tình yêu Thiên Chúa bao la, chung thủy với ta mà thôi. Đêm nay, từ vùng đất xa xôi, Yến Thu vọng hướng về quê hương Việt nam, thầm nguyện cho ba mẹ và những người thân yêu còn lại trên quê nhà. Dù cuộc sống nơi đất khách còn nhiều gian nan, cám dỗ, nhưng nàng tin chắc Chúa luôn luôn ở cùng nàng mọi lúc. mọi nơi. Đang vẩn vơ suy nghĩ, nghe tiếng gõ cửa ngoài phòng, biết là Thu Hương, Yến Thu vội đi đến mở cửa nói giọng vui vẻ :
- Thu Hương, mình mở cửa đây.
Chỉ một tiếng kêu nhỏ của cánh cửa, Thu Hương bước vào mặt hớn hở :
- Quà cho Yến Thu, trái vải tươi đây.
Yến Thu vừa lột trái vải vừa hỏi :
- Mấy đứa nhỏ đâu sao vắng hoe vậy? Còn dượng Hương nữa?
- Ba cha con còn ở nhà anh Hai, sợ Yến Thu ở nhà buồn, mình về đây. Lát nữa anh Hai đưa họ về.
Bỗng Thu Hương nhìn Yến Thu hỏi giọng có vẻ quan trọng lắm :
- Yến Thu, bồ có nhớ hôm nay là ngày gì không?
Ngạc nhiên, Yến Thu trả lời nhanh :
- Không là ngày gì?
- Bồ thật dễ quên. Đêm nay là đêm cách đây 18 năm, chúng ta cùng bước xuống thuyền vượt biển, không nhớ à?
Yến Thu "à" một tiếng rồi đưa mắt mơ màng nhìn ra ngoài buột miệng :
- Ánh chiều tà đẹp quá, không biết ngày mai có đẹp như thế nầy không?
Thu Hương nhìn bạn buột miệng, mặt nhăn nhó :
- Yến Thu, bồ làm sao thế? Hỏi một đàng mà trả lời một ngã.
Nói đến đó, chợt thấy trên mặt Yến Thu lộ nét buồn, Thu Hương không nói gì nữa. Đội bạn im lặng như trôi đi trên bầu trời ấm áp! Một lát sau Thu Hương nói như an ủi nhau :
- Với nhịp độ nghiệt ngã trên quê người cuốn hút chúng ta vào vòng xoáy của xã hội. Mọi sự đều do sự an bài của Chúa. Thấy Yến Thu vẫn im lặng, Thu Hương trải lòng mình chân thành xúc động nói :
- Mình cám ơn Yến Thu, nhờ bồ dẫn dắt mình trở về với Chúa, nhờ Chúa ban cho nên mình có một gia đình thật hạnh phúc. Nghĩ đến Yến Thu mình lo quá đi.
Yến Thu vỗ vai bạn một cái, cười lớn tiếng :
- Đừng lo cho mình. Yến Thu có Chúa mà. Thấy gia đình Thu Hương như thế, mình vui mừng lắm! Mái trường là nơi nuôi dưỡng tình yêu tươi trẻ của chúng ta. Đó cũng là nơi nảy nở mối tình đầu cũng là lần cuối của mình Thu Hương ạ!

Thật tình Thu Hương thương mến Yến Thu lắm, đó là người bạn tốt, luôn chăm sóc, giúp đỡ không những gia đình Thu Hương và với mọi ngưới nữa. Cho nên Thu Hương buồn với cái buồn, vui với cái vui của bạn. Một lát lâu, Thu Hương nói giọng lưu luyến : - Cảnh sắc nước Mỹ rất đẹp, song không bằng quê hương yêu dấu của chúng ta. Sàigòn được mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông có những biểu tượng đã trở thành thân thuộc ăn sâu vào tâm tưởng đã trở thành thân thuộc của người Việt Nam ở khắp mọi chân trời, trong đó có Yến Thu và Thu Hương. Yến Thu với tay lấy cây đàn violin đưa cho Thu Hương. Nhạc réo rắc vang lên hòa cùng tiếng đàn Piano của Yến Thu. Yến Thu hát thiết tha như chứa bao kỷ niệm về một vùng trời xa xưa thật cảm động :
- "Tôi muốn thành cánh chim trời, bay về quê cũ thăm quê hương tôi. Nơi đó tôi có bạn bè, có dòng sông nhỏ, có tiếng chim ca. Tôi muốn thành cánh chim trời, bay về quê cũ thăm quê hương tôi. Nơi đó tôi có mẹ già, có người yêu dấu, có trời Việt Nam...". Bên ngoài trời tối mịt, thăm thẳm, vắng lặng... làm nổi lên tiếng hát của đôi bạn Yến Thu và Thu Hương bay cao xa dần trong tâm tình nhớ quê...

Cả bầu trời đang chìm trong bóng tối mênh mang. Sương đã bắt đầu rơi. Một làn mây trắng đang lướt nhẹ qua...