TIN LÀNH VIỆT NAM PARIS & PHÁP
"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời." (Giăng 3:16)
Đặc san báo Đuốc Thiêng - Tiếng nói của Hội thánh Tin lành Việt Nam Paris (Pháp)
Kỷ niệm một mùa hè - Bà Lê Văn Bắc
Đuốc Thiêng 96,
tháng 8 năm 2008
Bất chợt sáng nay, bên khung cửa sổ Yến Thu linh
tính có cái gì
đó bên cửa sổ thân quen. Vội mở cửa ra,
Yến Thu ngẩn ngơ lẫn bồi hồi xao xuyến, những bông hoa cẩm
chướng màu tím mong manh đã tung
cánh nở, chợt gợi lại trong nàng một
mùa hè năm xưa trên quê hương
đúng vào mùa cẩm chướng khoe sắc.
Ngày ấy Yến Thu và Luân ngày
hai buổi đến trường, trên con đường hai đứa đi qua
có một nhà, trước sân trồng
toàn hoa cẩm chướng màu tím nầy. Thấy
đẹp, lúc về Yến Thu nằng nặc đòi Luân
vô xin một cây và chính tay
Luân trồng cho Yến Thu ngay bên khu vườn nhỏ
nhà Yến Thu và bảo :
- Anh trồng thử coi có sống không, chứ bứng như
vầy độäng rễ không sống nỗi. Nếu không anh
sẽ xin cho em cây khác.
Rồi sau lần ấy, Luân theo gia đình vượt
biên ra nước ngoài, mang theo lời hứa
là sẽ xin cây khác cho Yến Thu.
Và cây hoa cẩm chướng không biết
có phải buồn nhớ anh không cũng đã
không sống nỗi.
Thời gian dường như trôi nhanh hơn khiến Yến Thu
quên hẳn đi cây hoa Luân xin
ngày nào. Hôm nay trên xứ
người, hoa ngày xưa mà Yến Thu đã
trồng nhiều lần không thành, đột xuất
chúng vươn lên, bung nở những cánh hoa
tim tím, màu của chúng khiến Yến Thu
liên tưởng đến màu mực học trò
ngày nào... Ký ức ùa về
khiến Yến Thu da diết buồn. Những hình ảnh trẻ con năm xưa
hiện về trong trí Yến Thu. Nàng không
quên một hình ảnh nào mùa
hè năm đó.
"Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy.
Ngàn năm chưa dễ mấy ai quên."
(Thế Lữ)
Thật, không ai sống đến ngàn năm, trăm năm cũng
đã khó. Thế mà hai câu thơ
trên của thi sĩ Thế Lữ, ai cũng thấy đó
là có lý. "Ngàn năm chưa
dễ". Tình cảm con người bao giờ cũng muốn vươn lên
đến sự vĩnh cữu, huống chi đây là tình
cảm đầu đời, tất cả mà người ta chỉ thấy có một
lần duy nhất trong đời mà thôi.
Gió từ đâu bay đến, mưa từ đâu rơi
xuống. Chúng ta không tránh được :
Ngàn xưa thương nhớ, ngàn sau thương
hoài...
Yến Thu là con gái độc nhất của ông
bà Ngân, một bác sĩ nỗi tiếng trong
thành phố Mỹ Tho. Lần đầu tiên Yến Thu gặp
Luân trong một buổi chiêu đãi cuối năm,
lúc đó Yến Thu mới 14 tuổi. Gia đình
Luân vừa mới dọn đến ở trong xóm Yến Thu chưa đầy
hai tháng. Yến Thu và Luân quen nhau từ
đấy. Mặc dù chưa biết Chúa, nhưng Yến Thu
luôn mời Luân đi nhà thờ vào
mỗi chiều Thứ Bảy và sáng Chúa nhật.
Tuy không hiểu về lẽ đạo Tin Lành, nhưng
Luân cũng cố gắng học hỏi lời Chúa trong lớp Kinh
Thánh Thiếu Niên. Càng ngày
đôi trẻ càng thân nhau hơn.
Đến năm 17 tuổi, Yến Thu trở thành hoa khôi của
lớp 12A1. Nhiều lúc Luân không khỏi ngẩn
ngơ trước vẻ đẹp của cô bạn nhỏ năm nào.
Đôi bạn Luân, Thu thường tản bộ về nhà
sau những buổi thờ phượng, họ trò chuyện vui vẻ rất
tâm đầu ý hợp và đôi tim xao
xuyến rung động khi bàn tay nắm lấy bàn tay.
Những buổi chiều kỷ niệm ấy đã để lại trong lòng
Yến Thu một kỷ niệm không bao giờ quên.
Sinh ra trong một gia đình giàu sang
trí thức nên Yến Thu được nuôi nấng, dạy
dỗ rất nề nếp của một người Cơ Đốc. Yến Thu là một
cô gái thuỳ mị, ngoan hiền và rất
kính yêu Chúa. Nhưng do tính
cẩn thận, bà Ngân, mẹ Yến Thu luôn quan
tâm đến con gái và rất ít
khi rời cô. Với mái tóc đen huyền
óng mượt, vầng tráng thông minh,
đôi mắt đẹp với cái nhìn sâu
trong sáng đầy nghị lực làm cho cả hai anh em
sinh đôi cùng xóm đều say mê
Yến Thu. Tuy nhiên Yến Thu không hề để ý
đến họ, mà nàng lại thầm có
tình cảm với Luân.
Yến Thu nhớ lắm, vào một đêm trăng sáng
trước sân nhà, Yến Thu và
Luân đã thố lộ lòng của mình
với nhau trước khi Luân cùng gia đình
rời Việt nam ra nước ngoài. Luân hứa sẽ trở về cầu
hôn với Yến Thu. Yến Thu yên lặng một
lúc khá lâu rồi nghẹn ngào
nói :
- Qua đó anh đừng quên em nhé!
Luân nắm tay Yến Thu quả quyết nói :
- Không đời nào!
Yến Thu quay lại nhìn Luân. Hai mắt cay cay. Một
làn nước mỏng phủ đôi mắt Yến Thu làm
hình ảnh Luân nhạt nhòa...
Luân từ giã Yến Thu rồi quay đi, bước vội trở về
nhà. Mưa lại rơi. Bầu trời xám mộng nước. Những
cành cây ướt mưa bị gió cuốn
rào rào hai bên đường. Lá
úa ngập trên đất quyện vào mưa gợi
lên cho Yến Thu một cảm giác mới lạ của người con
gái mới lớn lên lòng dạt dào
thương yêu...
Ngày Luân âm thầm ra đi không
một người bạn nào đưa tiễn, chỉ có Yến Thu gặp
Luân lần cuối tại quán nước quen thuộc. Yến Thu
nhìn Luân ứa nước mắt. Luân hứa hẹn
nhiều lắm. Món quà kỷ niệm không
gì khác ngoài quyển lưu bút
của lớp 12A1, trong đó có ảnh và
nét chữ Yến Thu, của cả lớp và của bao kỷ niệm
nhiều bạn bè khác. Từ đấy đến nay đã
hơn 3 năm, Yến Thu không nhận được thư nào của
Luân. Chắc Luân quên Yến Thu, người bạn
dấu yêu đang mong tin Luân hằng ngày,
còn quyển lưu bút Luân cũng quăng
vào xó nào ở phương trời xa lạ ấy.
Thấy Yến Thu buồn, Thu Hương người bạn thân của Yến Thu
khuyên :
- Chuyện đời là vậy, xa mặt cách lòng,
cuộc đời không có tuyệt đối đâu.
Vì thế ta không nên chất chứa
quá nhiều về tình yêu, phải
nhìn nó bằng ánh mắt màu
hồng thì ta mới thấy đời không phải là
bể khổ. Khi hai người yêu nhau chưa chắc là hạnh
phúc. Có khi chia tay cũng là hạnh
phúc. Ngừng giây lát, Thu Hương
nói tiếp :
- Đàn ông thì dấu mối tình
đầu trong lòng, còn đàn bà
thì giấu ký ức... Trong rừng có rất
nhiều cây, cây to, cây nhỏ, cây
cao, cây thấp, nhưng chúng vẫn là
cây mà thôi. Đừng buồn nữa Yến Thu!
Bên ngoài mưa rơi hạt nhỏ rồi thưa dần. Tiếng
gió rít khi nãy bây giờ
đã im bặt, bầu không khí tĩnh mịch đang
len lỏi lẫn vào nơi hoang vắng, qua những đám
mây bơ vơ của buổi bình minh. Lúc nầy
Yến Thu đang ở Đại học. Chớm hè,
Sàigòn ngập màu đỏ rực của điệp. Một
chút gợi nhớ, nhớ thật nhiều mỗi lần thấy nó. Dấu
vội những giọt nước mắt, Yến Thu chạy nhanh muốn đi cho khuất mắt để
không còn thấy nó nữa. Cứ mỗi lần
hè đến, trường tổ chức đi tham quan vùng
quê, khi thì ở Mỹ Tho, khi thì Bến Tre,
khi thì Biên Hòa... Mỗi chuyến đi
là cả một kỷ niệm đáng nhớ... Và Yến
Thu đã quyết định. Vào một ngày cuối
hè, Yến Thu trốn gia đình cùng với Thu
Hương, một người bạn thân cùng lớp vượt
biên ra nước ngoài...
Sau một năm ở đảo Galang, Yến Thu và Thu Hương được định cư
sang Mỹ. Sống trong một xã hội đảo điên, nhưng Yến
Thu vẫn giữ được thanh cao. Nhờ ơn thương xót của
Chúa, nên mỗi lần ngã quỵ được
Ngài đỡ dậy và dìu dắt nàng
tiếp tục bước tới. Cảm tạ Chúa. Ngày lại qua
ngày trên xứ người, xoay mình trong
guồng máy tất bật của cuộc sống, Yến Thu cảm thấy
mình già đi trước tuổi. Thỉnh thoảng Yến Thu cũng
gặp một ít bạn bè cũ, Kim Liên, Thu
Cúc, Kim Thanh... mỗi bạn mỗi hoàn cảnh, mỗi nỗi
niềm riêng, nhưng có một điểm chung, những bạn nầy
đã không cam chịu đầu hàng trước
hoàn cảnh mà đã biết vượt qua nghịch
cảnh. Bởi có những bạn không may, hoàn
cảnh đã biến họ từ ngây thơ, tội nghiệp trở
thành đanh đá, lọc lừa và tệ hại hơn
là đánh mất chính bản thân
mình vì họ không biết nương dựa
vào Thiên Chúa, Đấng có
quyền ban cho chúng ta mọi sự, mà Yến Thu cố nhẫn
nại luôn nói về tình yêu
Thiên Chúa với họ. Song họ vẫn cứng
lòng. Mặc đầu vậy, Yến Thu vẫn cầu nguyện cho họ.