Đặc san báo Đuốc Thiêng - Tiếng nói của Hội thánh Tin lành Việt Nam Paris (Pháp)

Tôi là Mẹ - Bà Lê Văn Bắc

Đuốc Thiêng 102, tháng 05 năm 2010


Trời chiều nay lành lạnh, không khí mát lạnh của Denver làm bà Châu nhớ quá chuyện xưa sau khi dự buổi thờ phượng Chúa sáng nay trong nhà thờ của ngày Lễ Mẹ. Suốt đời người phải mang theo một món nợ chất chồng, nhưng có những món nợ nó đeo đẳng ta mãi không thôi và đôi khi nó trở thành nỗi ám ảnh cho đến chết. Đối với bà, đó có lẽ là sự thật.

Bỗng nhiên hôm nay, bà cảm thấy lòng mình se lại và thèm muốn một mái ấm gia đình mà hiện nay bà không thể tìm đâu ra. Hình ảnh thân thương với mẹ con diễn ra cùng đề tài "Lòng Mẹ" của Mục sư thật sự làm lòng bà bị sốc mạnh. Từ  trước đến giờ, bà chưa hề thèm muốn như thế. Là con người ai mà chẳng sợ chết. Nhưng đối với bà, sự sợ hãi, sự thèm muốn, sự hối hận nầy còn lớn hơn nhiều. Bà luôn sống trong dày vò, ê chề, buồn thảm...

Nhà thờ hôm nay đông lắm. Các con từ xa về qui tụ vui vẻ chúc mừng mẹ, gương mặt các người con hân hoan, hãnh diện tươi cười cài lên ngực người mẹ cành hoa hồng trong niềm xúc động vô biên.

---------------------------------------

Cũng vào độä mùa xuân trên quê hương. Vợ chồng Châu tạm trú tại một khách sạn gần nhà ở California để dọn đến nhà mới. Khi cơn đau bụng đẻ bắt đầu, nay nàng mong được sinh nhanh để thoát cơn đau từng cơn như muốn đứt ruột. Ngày đã dài mà khoảng thời gian chờ chồng nàng ra ngoài mua thức ăn càng dài dằng dặc. Bước ra khỏi phòng, nén đau, Châu nhẹ nhàng bước lướt êm trên tấm thảm đỏ dầy cộm chạy dài suốt dọc hành lang. Vắng lặng im lìm. Khuya quá còn gì. Khách trọ ai nấy đã ngũ say trong các phòng. Dưới ánh sáng của các ngọn đèn vàng chìm dọc hai bên hành lang toả xuống. Châu cảm thấy như dãy hành lang nầy càng dài ra với hình dáng đơn độc của mình lúc nầy. Đường phố xe cộ thưa vắng lần... Châu đứng lại, cắn môi  mỗi khi cơn đau nỗi lên. Nàng định đến ngồi nơi chiếc ghế gần nàng thì cũng là lúc chồng nàng cũng vừa tới dìu nàng ra xe đến bệnh viện.

Khi được bình yên trong xe, lòng nàng cảm thấy buồn mênh mông lúc tưởng đến cảnh đứa con nữa sắp chào đời. Vì sau khi sanh đứa thứ nhất, Châu xin bác sĩ cho triệt sản lấy cớ là nếu có thêm con nàng không thể nào xoay trở nỗi. Nhưng người ta từ chối vì nghĩ biết đâu sau nầy có thể đổi ý.

Lúc nầy Châu mới 25 tuổi, song từ lâu trong lòng nàng đã mất hẳn niềm say mê được làm mẹ. Và một cặp song sinh ra đời, Châu như cảm thấy mình ở giữa một con xoáy lốc quay cuồng với biết bao xúc cảm bắt nguồn từ những ký ức riêng tư  đen tối đến độ ngay cả nàng hầu như cũng không thấy chúng. Châu chợt buồn ghê gướm, cõi lòng tan nát chẳng gợi lên một niềm vui nào khi một vị bác sĩ báo tin cho hay nàng đã sinh đôi. Lúc nầy Châu chẳng thiết gì bế hay thậm chí cả nhìn 2 đứa con mới chào đời của mình, nhưng cô y tá đã đem chúng lại. Một đứa ngủ say, còn một đứa bụ bẫm và dường như nó đang đăm đắm nhìn nàng, miệng mở ra cái lưỡi đưa qua đưa lại như muốn nói điều gì với mẹ nó. Cảm thương, nàng đưa tay vuốt tóc nó. Dù biết chắc rằng nàng không thể yêu đứa con nầy, nhưng cử chỉ của nó đánh động lòng nàng cả một dòng thác tình cảm mạnh mẽ đối chọi nhau.

Rời bệnh viện về nhà, Châu bỏ mặc không chăm sóc  hai con, đứa con đầu 2 tuổi của nàng đã gửi bà nội. Hai đứa con vừa sinh đôi, mặc dầu chưa đầy hai tuần lễ nàng đi làm bỏ mặc cho chồng. Vì thế chồng nàng đành phải nghỉ việc ở nhà để lo cho 2 con. Từ việc thay tả, cho bú, tắm rửa... tất tất  mọi việc đều do chồng nàng. Có khi cả 2 khát sữa khóc quá, Châu đến phụ với chồng miễn cưỡng trong khi hàng triệu người mẹ vượt qua bao vất vả khó khăn hằng ngày trong việc nuôi dạy con cái thì nàng lại thờ ơ không nghĩ tới. Bà Châu đã bị ám ảnh  bởi một bí mật ghê sợ khiến nàng khác người thường... Một di sản có sức tàn phá ghê gớm trào dâng trong tâm hồn nàng.

-------------------------------

Đêm về yên tĩnh lạ. Bà Châu rời chiếc giường đi đến bên cử sổ nhìn ra ngoài. Trăng êm đềm treo trên nền trời xanh trong vắt. Bà Châu thở dài, tâm hồn bà như sống lại những ngày xưa cũ trên quê nhà, cũng như trên đất nước tạm dung nầy mà lòng buồn chất ngất...

Xét theo bất kỳ gốc độ nào, thời thơ ấu của Châu là một sự khiếp sợ. Trọn vẹn ký ức nàng còn lưu giữ về quãng đời thơ ấu non dại ấy, đến hôm nay vẫn còn bị đắm chìm trong nỗi sợ hãi khủng khiếp về một người mẹ. Hầu như ngày nào, mẹ của nàng cũng đều đánh nàng bằng một thanh cây gài cửa. Buồn thay, đó là chuyện cơm bữa mà bà ngoại nàng mặc nhiên tán thành. Và không hiếm những lần nàng bị giam trong tủ... Tệ hại nhất là sau khi ba của nàng qua đời vì tai nạn xe. Mẹ của nàng lấy chồng khác. Rồi chính người chồng sau nầy của mẹ nàng lại làm oen ố tiết hạnh của nàng lúc đó Châu mới 13 tuổi, trong khi mẹ nàng đi vắng.

Từ độ đó, những mãng ký ức kinh hoàng từ thời quá khứ xa xăm vẫn trôi giạt về đã làm đau đớn tâm hồn nàng. Cho đến tận thời điểm ấy trong đời, Châu chưa từng bao giờ đón nhận ở mẹ hay bất kỳ ai khác trong gia đình một thoáng ấm áp hay yêu thương tình người. Rồi mẹ của nàng đi biệt tích. Suốt năm năm liền sau đó, Châu sống với bà ngoại. Bà ngoại lại khởi sự nối tiếp những trận đòn tuổi thơ lấy cớ cho roi cho vọt có lợi cho Châu.

Thuở ấy, cõi lòng nàng tuyệt vọng khôn cùng, nhưng nàng không hề hé môi với ai một lời về những điều  xảy ra. Cuộc sống buồn tẻ, khổ đau ấy vẫn trôi qua theo năm tháng trong cái thê thảm tệ bạc ấy. Cuối cùng năm Châu trở thành thiếu nữ mới lớn, mà cõi lòng vẫn là một nỗi buồn. Đau đớn thay, mẹ của nàng lại đột ngột trở về đem theo một người đàn ông lớn tuổi bảo là chồng của Châu, vì mẹ của nàng đã hứa gả nàng cho ông ta để lấy một số tiền lớn bán đời con gái của mình.
Quá khiếp sợ, Châu bỏ trốn ngay hôm đó đến ở với một gia đình một người bạn học là Kim Thuỳ. Biết được hoàn cảnh nàng, ba má Kim Thuỳ  bằng lòng cho ở tạm rồi sau sẽ tính. Dù sao trong cảnh sống mới nầy, Châu đã tìm thấy tình thương chân thật của một gia đình tin kính Chúa. Nàng hy vọng, hy vọng một sự mỏng manh đơn sơ nơi Chúa nhân từ qua ba má của bạn, mà cuộc sống của Châu là một cuộc sống  thi thố giữa ánh sáng và bóng tối, giữa niềm vui và thất vọng, trong bất kỳ thời khắc nào mà chúng ta còn sống nếu không có Chúa ngự trị.

Ít lâu sau, Châu theo gia đình Kim Thuỳ vượt biên. Thời gian ở đảo là thời gian phước hạnh nhất trong đời Châu. Nàng đã yêu anh trai Kim Thuỳ, nàng hoàn toàn tin tưởng rằng tình yêu theo thời gian sẽ lấp mờ nỗi tủi nhục một thời thơ ấu của nàng. Tạ ơn Chúa, một đám cưới đơn sơ nhưng rất vui vẻ sau khi đến đất Mỹ ba tháng sau Châu tin Chúa. Nhưng Châu không ngờ bóng tối của tuổi thơ bất hạnh ấy hắt lên đời nàng và lan cả thế hệ sau một di sản khủng khiếp mà nàng đã để lại cho hai con.
Một ngày nọ. tin dữ về cái chết  của đứa con lớn khiến nàng ngã bệnh do sự hối hận dày vò. Một sự thật rõ ràng đến độ đau đớn là chính nàng đã đưa con mình đến cái kết thúc bi thảm nầy. Châu ăn năn hối hận, song hết thảy đều quá trễ, đã đão ngược lại những gì mà người mẹ đã làm. Rồi cũng không bao lâu, đứa con thứ hai bị bắt về tội nghiện ngập... Thế là nàng đã mất cả hai đứa con yêu của mình trong hai hoàn cảnh rất thảm thương do lòng thù hận ngày xưa mà nàng đã trút lên các con. Đã muộn... Đã muộn...

Trong phiên toà xử với bản án 25 năm tù còn gì cuộc đời con nàng. Ra khỏi phòng xử án, Châu nhìn theo hai người cảnh sát đẩy con nàng lên xe áp giải về trại giam mà lòng tan nát. Hối hận dâng trào, nước mắt Châu chảy dài, nàng nhìn lên gương mặt lạnh lùng của con trai không nói nên lời, nàng đứng nhìn chiếc xe chở con nàng khuất bóng mà Châu vẫn còn đứng chôn chân nơi đó. Châu bước đi loạng choạng, nghẹn ngào kêu lên:

-Tôi là người mẹ vô trách nhiệm, vô lương tâm, đã dứt bỏ núm ruột của mình...

-Con ơi! Tha lỗi cho mẹ! Tha lỗi cho mẹ... Con ơi!

-------------------------

Đêm tối trời, Châu nhìn trân trân về phía trước mặt, nàng nhìn màn đêm bầu trời đen sẫm và ướt sũng trong mưa. Châu cố tìm một cái gì đó trong bóng đêm có thể nhìn thấy được, nhưng nàng chẳng thấy gì cả. Nàng cảm nhận nỗi đớn đau tột cùng ập đến, những giọt nước mắt chảy dài trên má, chảy lan trên mặt như dòng suối chảy dưới chân đồi kia. Châu thẩn thờ bước đi về phía con rạch nước đang chảy xiết. Châu chỉ nhắm mắt lại, buông mình xuống dòng nước là xong. Bỗng bên tai nàng văng vẳng lời Chúa phán: "Hỡi những kẻ mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho con được an nghỉ". Phúc âm vang lên nghe thanh tịnh và êm đềm. Châu quá xúc động, quì sụp xuống đất tạ ơn Chúa và khẩn cầu xin Chúa tha tội không làm tròn bổn phận một người mẹ, nàng không xứng đáng là mẹ của các con. Tạ ơn Chúa!

Trong những giờ phút hiu quạnh, đau khổ nhất của cuộc đời... Chúa đã nhậm lời cầu nguyện của nàng. Ngài đã yên ủi, xoa dịu nỗi cô đơn, hối hận đang dày vò  trong lòng. Tạ ơn Chúa đã cứu đời nàng.

Bỗng gió thổi mạnh, giật từng cơn lạnh buốt, Châu lê từng bước chậm chạp trở về nhà trong cái yên lặng của đêm tối mà lòng băng giá...

-----------------------------

Đêm nay, bà Châu buồn thương nhớ đến chồng hai con da diết. Bà ngoi lên giữa dòng hoài niệm. Nước mắt bà ứa ra trào tuôn trong tiếng nấc nghẹn. Bậy giớ, bà không còn là người đơn độc, lại được Chúa thêm sức mạnh để có đủ sức bẻ gãy chiếc vòng ghê sợ nghiệt ngả nầy. Song trong tất cả những người chung quanh, bà vẫn còn những con cái Chúa tốt sẵn sàng cứu giúp là gia đình bạn Kim Thùy, gia đình chồng bà. Và Chúa là chiếc phao cứu mệnh ở ngay sát bên bà tựa như chiếc điện thoại quen thuộc của mình.

Với lòng ăn năn tột độ, bà viết với cõi lòng tha thiết và sau khi nhận ra rõ mình ngày xưa đã bị nuôi dưởng như thế nào. Đứa con còn lại của bà sẽ được trang bị tốt hơn về mặt tình cảm để chiến thắng cái di sản mà bà để lại cho con.

Bà cũng tha thiết mong những ai đang cảm thấy bị giam hãm một cách tuyệt vọng trong xiềng xích của ngược đãi, bạo lực.

Hãy đến với Chúa được Ngài yêu thương cứu giúp, cũng là Đấng nhân từ, đầy lòng thương xót đã cứu vớt bà, nâng đở, an ủi, vỗ về bà mới được như ngày hôm nay. Bà hy vọng mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có ai đau khổ, tuyệt vọng phải đối mặt với gần như  nỗi đau xé lòng của đời bà. Và bà là mẹ, bà phải lo cho đứa con còn lại thế nào để bù đấp quá nhiều lỗi lầm với hai con đã xa bà.

Ngoài kia một ngày mới đang lên, tự nhiên bà yêu quí cuộc đời dường nào. Bà không hiểu sao trước kia bà có thể huỷ hoại các con và chính mình, đôi lúc muốn tìm đến cái chết, khi chính Thiên Chúa ban cho con ngườisự sống quí giá trên cõi đời nầy.

Nắng ban mai đầu tiên xuyên qua làn sương mù, soi rõ bà Châu đang đứng hứng ánh nắng giữa trời Xuân.


Đuốc Thiêng 102

01 Kho tàng vô giá - ĐTPÂ
02 Thơ: Kinh Thánh là lời Đức Chúa Trời - Tam Hải Trình Hữu Lân
03 Kinh Thánh là gì ? - Thánh Thơ Công Hội
04 Kinh Thánh nói về tái lâm và tận thế - Mục sư Nguyễn Văn Bình
05 Điều gi là quan trọng nhất trong cuộc đời - Bình Tú Ngọc
06 Thơ: Đi với Chúa - Tuyết Vân
07 Đấng ban sự sống - Mục sư Trần Hữu Thành
08 Thơ: Ấm áp - Võ Chánh Tiết
09 Tiểu sử Thánh Ca: "Vì Giê-xu sống" - Fanyia
10 Thơ: Cẩn thận làm theo lời Chúa - Trần Nguyên Lam Bửu
11 Phục vụ Chúa - Mục sư Nguyễn Văn Bình
12 Giêrusalem, 4000 năm lịch sử - Lạc Hồ
13 Xứ Do Thái khi Chúa Jêsus khởi sự công tác - Mai Đào
14 Phân loại thực vật - Dr Trương Hoàng Lâm
15 Tôi là mẹ - Bà Lê Văn Bắc
16 Tin Tức 1/2: Tin Vắn Khắp Nơi & Việt Nam và Hải Ngoại - Vinh Bằng
17 Tin Tức 2/2: Hội Thánh Paris và Giáo Hạt Pháp & Liên Quan tới Đuốc Thiêng - Vinh Bằng