TIN LÀNH VIỆT NAM PARIS & PHÁP
"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời." (Giăng 3:16)
Đặc san báo Đuốc Thiêng - Tiếng nói của Hội thánh Tin lành Việt Nam Paris (Pháp)
Cầu Nguyện không nói ra được
Tác giả : Paul Tillich
Chuyển ngữ : Mỹ Khanh Fleckner
Đuốc Thiêng 97, tháng 10 năm 2008
"Tương tự như vậy, Đức Thánh Linh cũng giúp sự
yếu đuối của chúng ta; vì chúng ta
không biết chúng ta nên cầu xin điều
gì cho phải lẽ, nhưng chính Đức Thánh
Linh cầu nguyện thay cho chúng ta bằng những lời
rên siết không nói được. Đấng
xét thấu lòng dạ loài người biết
ý tưởng của Đức Thánh Linh, vì
Ngài cầu nguyện thay cho các thánh đồ
theo như ý của Đức Chúa Trời". Rôma
8:26-27.
Câu Kinh Thánh nằm trong thư Rôma
nói về Đức Thánh Linh là Đấng cầu thay
cho chúng ta "bằng những lời rên siết
không nói ra được" là một trong những
lời rất sâu nhiệm của Phaolô. Qua đó ta
thấy phản ảnh kinh nghiệm của một người biết rất rõ
chúng ta phải cầu xin như thế nào, và
đồng thời cũng chính vì biết điều đó,
nên đã nói mình
không biết cầu xin thế nào cho phải lẽ.
Có lẽ những lời thú nhận của Phaolô cho
ta thấy rằng, những người tin Chúa, biết cầu xin thế
nào cho phải lẽ, lại cũng chính là
những người không biết. Chúng ta có thể
quan sát thấy điều nầy luôn trong đời sống hằng
ngày. Các mục sư, truyền đạo và
tín h?u có thói quen cầu nguyện trước
công chúng mỗi khi có dịp. Một số trong
các dịp đó họ có cơ hội cầu nguyện một
cách tự nhiên, còn có một số
lúc khác, lời cầu nguyện họ trở thành
giả tạo và cục mịch. Việc rất quan trọng là thấy
được lúc nào nên cầu nguyện
và lúc nào không. Chỉ dẫn
nầy không dính dáng gì tới
những gì Phaolô nói ở trên,
nhưng rất cần thiết.
Bước kế tiếp dẫn chúng ta đến gần trung tâm nan đề
của Phaolô hơn. Chủ yếu có hai loại cầu nguyện:
cầu nguyện cố định theo nghi thức và cầu nguyện tự do, bộc
phát. Cả hai đều bày tỏ rằng Phaolô
có lý khi bảo: "Chúng ta
không biết cầu xin thế nào cho phải lẽ". Lời cầu
nguyện theo nghi thức thường có tác động
máy móc hoặc khó hiểu, có
khi cả hai cùng một lúc. Lịch sử giáo
hội cho thấy bài cầu nguyện "Lạy Cha chúng
con..." cũng không thoát khỏi số phận nầy. Khi
viết "chúng ta không biết cầu xin thế
nào cho phải lẽ", chắc chắn Phaolô đã
biết bài cầu nguyện "Lạy Cha chúng con". Khi biến
bài cầu nguyện Đức Chúa Giê Xu dạy
làm ví dụ cho các môn đồ ra
thành một điều khoản được định ra trong nghi thức,
thì thực hiện nghi thức đó không hề
chứng tỏ rằng chúng ta biết mình phải cầu xin như
thế nào.
Nhưng nếu chuyển lối cầu nguyện khuôn sáo ra
thành cầu nguyện tự nhiên chúng ta cũng
không khá hơn. Rất thường cầu nguyện
riêng là một cuộc chuyện trò thường
nhật với một Đấng ta xưng là "Đức Chúa Trời",
nhưng kỳ thực là một con người mà
chúng ta đem kể lể mọi sự thường khi một cách rất
chi tiết, tạ ơn và xin Ngài làm
thành một ước nguyện. Đó cũng không
phải là bằng chứng cho thấy chúng ta biết
mình phải cầu xin như thế nào.
Các Hội Thánh có nhiều nghi thức phải
tự hỏi xem phải chăng việc sử dụng những lời khuôn
sáo cổ điển ấy đang là một ngăn trở khiến người
ta không thể cầu nguyện đúng được. Và
những Hội Thánh không có nghi thức, cho
chúng ta tự do muốn cầu nguyện lúc nào
cũng được cũng nên tự hỏi phải chăng mình đang
trần tục hóa sự cầu nguyện, hay đang khiến cho trong sự cầu
nguyện không còn gì sâu nhiệm
nữa.
Và bây giờ chúng ta đi bước thứ ba
vào trọng tâm suy nghĩ của Phaolô.
Đúng lúc hay không đúng
lúc, phải theo khuôn mẫu hay tự nhiên,
vấn đề quyết định đó là, nói chung cầu
nguyện có phải là điều có thể đối với
chúng ta hay không? Phaolô có
ý nói, với con người đây là
một việc không thể. Khi cầu nguyện, chúng ta
chuyện trò với một Đấng không giống với bất kỳ một
con người nào mà là với Đấng đang gần
gũi với chúng ta hơn cả chính chúng
ta. Là quay về với một Đấng không bao giờ
có thể trở thành đối tượng chúng
chuyện trò được, bởi Ngài luôn
luôn là chủ thể, là Đấng
hành động và sáng tạo.