Truyện
Ngắn: Tình Mẫu Tử - Bà Lê
Văn Bắc
Đuốc Thiêng
101,
tháng 07 & 09 năm 2009
"
Tình
yêu thương chẳng hể hư mất bao giờ..." (
ICôrinh tô 13:8a)
"Đứa bé có quyền có cơ hội được sống
cũng như tôi vậy...!"
Đó là lời nói đầy tình mẫu
tử và dũng cảm của cô Caroline. Cô từ
chối những liệu pháp mạnh có thể gây
nguy hại cho bào thai. Cuộc chiến quan trọng nhất trong cuộc
đời của cô đã bắt đầu từ những giây
phút ấy.
Sinh ra ở đời, con người ai cũng có những ước mơ, nhưng mấy
ai thực hiện được hoài bão trong cuộc đời
phù du tạm bợ nầy, mà cô Caroline Aigle
đã thành công trong mọi mặt.
------------------------------------------
Với số tuổi 32, cô Caroline Aigle hãy
còn rất trẻ đã phải từ giã
cõi đời nầy. Nhất là khi người ấy là
một phụ nữ đẹp, xinh xắn tràn đầy sức sống. Càng
đáng buồn thương tiếc hơn nữa người ấy là một phụ
nữ phi công đầu tiên của không
quân Pháp quốc, vô địch cá
nhân 8 môn điền kinh phối hợp của quân
đội Pháp, vô địch đồng đội 3 môn điền
kinh phối hợp giải quân đội thế giới năm 1997. Thế
mà cô vẫn sẵn sàng hy sinh để cho đứa
con trong bụng có cơ hội sinh tồn.
"Ác tính, khối u, di căn", những từ đó
như những cái sét choáng
váng đối với Caroline Aigle. Mặc dù
các bác sĩ tỏ ra rất dè dặt từng
câu chữ, nhưng họ không thể nào che giấu
sự thật lâu hơn nữa. Thời gian đã cấp
bách lắm rồi!
Trước đó không lâu, Caroline
còn hoan hỉ đón nhận tin đã mang thai
đứa con thứ hai. Hôm nay các bác sĩ
đành phải cho cô biết cô mang trong
mình một mầm sống, nhưng đồng thời cũng hiện diện sự đe doạ
của tử thần: Cô bị ung thư thời kỳ cuối
cùng. Các bác sĩ tỏ ra rất dứt
khoát: Nếu muốn chữa khỏi căn bệnh nguy hiểm nầy,
cô phải được điều trị theo liệu pháp sốc.
Và đứa bé trong bụng không thể chịu
đựng nổi, phải hy sinh đứa bé, cô có
bằng lòng không?.
Sau nầy, khi chấp nhận kể lại những giây
phút trên đây, người chồng cô
nhận xét, Caroline đã có một quyết
định rất anh hùng, mà dường như cả cuộc đời
cô luôn là thế...
Caroline Aigle sinh ngày 09.12.1974 tại Pháp,
nhưng trải qua thời thơ ấu ở Châu Phi, nơi cha cô
là bác sĩ quân y. Năm 14 tuổi,
cô vào học trường Thiếu Sinh quân Saint
Cyr, sau đó đậu cùng lúc hai trường
nổi tiếng, nhưng cô đã chọn Trường Đại Học
Bách khoa. Hai năm sau, Caroline vào học trường
Không quân. Năm 1997 khi sắp ra trường,
cô được biết tin lần đầu tiên không
quân Pháp sẽ nhận phụ nữ vào
ngành tiêm kích. Thế là
cô gái nhỏ nhắn ấy, cao 1m,60 và nặng
50 kg, Caroline không ngần ngại đăng ký xin học ở
Tours. Lòng can đảm, nghị lực làm việc hăng say
và cách xử sự đúng mực của
cô đã khiến mọi người tôn trọng.
Ngày 28/05/1999, đích thân tướng
Rannou, Tham Mưu Trưởng Không Quân
Pháp đã trao tận tay cho cô bằng
lái.
Caroline Aigle trở thành nữ phi công
lái máy bay tiêm
kích đầu tiên của Pháp với
tuổi 24. Sau khi học thêm khóa đào tạo
về không chiến, Caroline được phân công
lái chiếc Mirage 2000. Gia sản của một quốc gia
không ở nơi vàng bạc mà ở nơi kiến
thức, trí tuệ và tính khiêm
tốn, liêm khiết của người con của quốc gia ấy.
Đó là những tháng năm đầy hạnh
phúc với Caroline Aigle. Cô đã
làm công việc mà mình
yêu thích, lái những chiếc
máy bay tối tân nhất nhì
trên thế giới. Cô đã thực hiện
khoảng 1,600 giờ bay. Là người say mê hoạt động
thể thao, cô tham gia môn nhảy dù, bơi
lặn, chạy marathon. Cô cũng là ứng viên
được Cơ Quan Không Gian Âu Châu ngắm
nghía cho vị trí một nữ Phi Hành Gia
trong tương lai. Sự thành công chỉ đến với một tấm
lòng chân thật và có sự đam
mê không giả tạo.
Rồi cô gặp và yêu Christophe cũng
là phi công chiến đấu. Cậu con trai đầu
lòng của họ, bé Marc chào đời giữa năm
2005. Nhưng hạnh phúc của cô kéo
dài không lâu. Lần nầy nhập viện khi
mang thai đứa con thứ hai, sau một loạt xét nghiệm,
các bác sĩ đã phải báo cho
cô tin dữ...
Nữ phi công tiêm kích đầu
tiên, vô địch thế giới 3 môn điền kinh
trả lời ngay cho các bác sĩ là
cô sẽ chiến đấu, nhưng không phải cho cô
mà là cho mầm sống đã được năm
tháng tuổi. Cô chỉ nói đơn giản:
-Đứa bé có quyền có cơ hội được sống,
cũng như tôi vậy!
Căn bệnh ung thư ngày càng tiến triển với tốc độ
chóng mặt, nhưng Caroline quyết tâm
chóng chỏi với bệnh tật. Cô biết rằng, từng
ngày từng giờ giành được là cơ hội
sống sót của đứa bé càng tăng
thêm. Các cơ quan của đứa bé
càng phát triển hoàn chỉnh
thì bé càng có cơ hội được
sinh ra làm người. Các bác sĩ cố gắng
lùi tối đa thời điểm mổ lấy thai, thai ở tuổi nầy chỉ mới
nặng chừng 600 gram. Cuộc sống là một cuộc thi thố giữa
ánh sáng và bóng tối, giữa
niềm vui và thất vọng. Tuy nhiên lúc
nào cô cũng đều hy vọng vì sao? Bởi
vì hy vọng là một điều hết sức tối cần với
cô trong lúc nầy.
Ngày 3.8.2007, khi thai được năm tháng rưởi,
tình hình trở nên nguy kịch,
và Caroline được chuyển gấp vào phòng
mổ. Khỏi phải nói sự cẩn trọng của ê
kíp bác sĩ, y tá đối với sinh linh
quý báu mà người mẹ đã sẵn
sàng chết cho bé được chào đời.
Đẹp đẽ thay một tâm hồn mà những dày
vò khắc nghiệt, bệnh tật, không làm cho
trái tim người mẹ hao mòn tê lạnh.
Chú bé Gabriel, đặt trong chiếc nôi
trong suốt, được các nữ y tá đưa đến cho người
mẹ. Cô ôm con vào lòng,
thì thầm mấy câu âu yếm: Con
yêu dấu! Mẹ chúc con sống tốt đẹp bên ba
và anh! Thương con nhiều lắm!
Cô Caroline đờ đẫn nhìn con. Đôi mắt u
buồn như đang đeo đuổi một ước vọng xa xôi, cô đang
nghĩ rằng không bao giờ cô được biết nỗi lo sợ ấy,
bởi không bao giờ cô được bồng lâu
dài đứa con yêu trên tay được
nâng niu, ấp ủ, trìu mến... không bao
giờ! Vì cô đã đánh đổi tất
cả cuộc sống để đổi lấy một đứa con. Cô buông tiếng
thở dài thoát ra môi, rồi đôi
mắt của cô bỗng mờ đi ướt lệ. Cô lặng người
nhìn đứa con yêu đang bú mà
lòng tê tái. Ôi!
Tình mẫu tử như nước chảy không bờ bến!
Cô đã lấp đầy những ngày cuối
cùng bên con bằng những nụ hôn nồng ấm.
Cô tận hưởng cuộc sống từng phút từng
giây, bởi vì giá trị của cuộc sống
không phải đo bằng những tháng năm mà
bằng những gì cô đã làm được
cho tổ quốc và gia đình cô. Giờ
đây cô chỉ còn một ít thời
gian và chút ít thời gian
đó mà Thiên Chúa ban cho
cô đã dành trọn vẹn cho đứa con
yêu dấu của cô. Thật đáng
kính và trân quí thay cho
tình mẹ...
Cô Caroline chỉ sống được bên con mười
tám ngày. Chiếc quan tài của
cô được sáu người bạn cùng đơn vị
khiêng từ từ tiến vào nhà thờ Dijon
trong tiếng nhạc êm dịu thật buồn. Trung tá Gilles
Bertrand, từng là phi đội trưởng của Caroline, đã
nói ngắn gọn về tình cảm mà đồng đội
dành cho cô trong ngày lễ tang:
-Cộng đồng không quân xin kính cẩn
nghiêng mình trước Caroline, nay đã đi
vào huyền thoại!
Những người tham dự cũng vô cùng xúc
động trước điếu văn của Linh mục Philippe Demours mà
ông gọi là Chuyến bay cuối cùng của
chim đại bàng. Ông nói:
-Caroline, con đã chọn lựa giữ lại sự sống cho Gabriel.
Bài học lớn mà con đã để lại cho mọi
người hôm nay là hãy khẩn thiết
yêu thương nhau. Sự khẩn trương ấy không phải
là sợ hãi không còn thời
gian, lỡ có chuyện gì xảy ra, mà
là khẩn thiết hiểu rằng chỉ có tình
yêu mới là cội nguồn của sự sống.
Cho dù là ngôi sao của các
cuộc triển lãm hàng không, hội nghị phụ
nữ..., Caroline và gia đình trước nay
luôn giữ thái độ khiêm tốn,
không hề muốn xuất hiện trước báo chí.
Cáo phó của cô chỉ chiếm một
dòng ngắn trên trang web của không
quân Pháp. Nhưng rồi những cú điện
thoại, những lá thư phân ưu bay về tới tấp khiến
không quân Pháp đành phải lập
ra một blog cho Caroline Aigle với sự đồng ý của gia
đình.
Chỉ trong vòng một tuần lễ, hàng ngàn
người vừa trong quân đội lẫn dân sự đã
gửi đến những lời chia sẻ nỗi đau trước sự hy sinh cao cả của người phụ
nữ trẻ: Caroline, cô đã đi vào huyền
thoại quá sớm! Tôi nghĩ đến chồng con của
cô ấy phải tiếp tục sống mà không
có cô, tôi chúc họ thật nhiều
can đảm, Đừng buồn nhé, bé Gabriel ơi! Mẹ
cháu đã che chở cho cháu,
và nay ở một nơi xa thẳm, mẹ cháu vẫn tiếp tục
thương cháu đấy...
Tháng mười vừa qua, Tổng Thống pháp Nicolas
Sarkozy đã truy tặng Huân chương của
ngành Không quân cho Caroline Aigle. Con
chim đại bàng đã dũng cảm giang cánh
bay thẳng vào cõi hư vô trong cuộc
chiến đấu cuối cùng.
-------------------------------------------
Trời vừa chập tối. Denver im lặng trong tuyết đông
rét buốt. Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi
năm rất nhiều. Trời tối dần. Ngoài trời những
cánh hoa tuyết rơi trên khung cửa từ từ tan ra
trong gió lạnh. Tôi cảm thấy bùi
ngùi khi viết lại bài nầy do người anh của
tôi gửi từ Việt Nam sang. Cuộc đời của Caroline là
một tấm gương sáng của một người mẹ hy sinh sự sống của
mình trong khi cuộc đời đang rạng danh trong sự nghiệp để
cứu con. Con người của cô: Lòng yêu
nước, yêu gia đình và con người.
Cô mất đi để lại lòng thương tiếc, cảm phục của
mọi người, đồng đội và gia đình.
Đời người thật ngắn ngủi, mà thì giờ thật
trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, một
đi không trở lại, không chờ đợi ai. Mới
sáng đó mà đã thấy trưa
rồi, loay hoay một hồi ta thấy chiều, thấy tối. Nhớ ngày
nào khi còn trên quê
nhà cùng gia đình đi dự Phục sinh
lúc 4 giờ sáng mà nay đã 19
mùa Phục sinh xa quê hương rồi. Thời gian
trôi qua nhanh quá, cho nên ba vạn
sáu ngàn ngày đâu
có là bao.
Chỉ còn không bao lâu nữa là
mùa Phục sinh đến, nhưng hàng hàng lớp
lớp người đang còn vơ vẩn trong sự tối tăm, trong khổ đau,
họ cần được ánh sáng thiên thượng, sự
sống mới vui tươi, bình an trong cuộc đời, trong gia
đình với ý nghĩa Chúa đã
sống lại. Họ đang chờ... nhiều tấm lòng Caroline.
Đêm xuống sâu làm ámh trăng
như tan hoà cùng cây cỏ...
Gió vẫn rì rào...
Viết theo lời tường thuật của ông Nguyễn Vĩnh (Paris).
Đuốc
Thiêng 101
01
Càng
nhiều càng tốt - ĐTPÂ
02
Thơ:
Kỷ niệm Đại Hội Tin Lành Âu Châu-
Đức Huy
03
Thơ:
Đại Hội Tin Lành Âu Châu Hòa
Lan - Đức Huy
04
Kiếp
phù sinh - TC Hừng Đông
05
Phục vụ
Chúa - Mục sư Nguyễn Văn Bình
06
Cao đẹp
tình Cha - Nguyễn Đình Bùi
Thị
07 Tình mẫu tử - Bà Lê Văn Bắc
08
Thơ: Phụng
sự
Chúa
- Đức Huy
09
Đời chẳng
ai ngờ
- Vinh Bằng
10
Tiểu sử
Thánh Ca - Fanyia
11
Giêrusalem,
4000 năm lịch sử - Lạc Hồ
12
Xứ Do
Thái khi
Chúa Jêsus khởi sự công tác
- Mai Đào
13
Đức
Giêhôva là Đấng chăn giữ tôi:
Tôi sẽ chẵng thiếu thốn gì - MSNC
Lê Văn Thể
14
Cục gạch
- Thanh Nguyên
15
Phát
triễn và bảo tồn thực vật - Dr Trương
Hoàng Lâm
16
Tin Tức
- Vinh Bằng