Phục Vụ
Chúa - Mục sư Nguyễn Văn Bình
Đuốc Thiêng
101,
tháng 07 & 09 năm 2009
«Vậy, hỡi anh em
yêu dấu của tôi, hãy vững
vàng, chớ rúng động, hãy
làm công việc Chúa cách dư
dật luôn, vì biết rằng công
khó của anh em trong Chúa chẳng phải
là vô ích đâu» (I
Corinhtô 15:58).
Phaolô viết một bức thư gởi cho tín
đồ tại Hội thánh Côrinhtô. Sau lời thăm
hỏi, khuyên răn, dạy dỗ, đến đoạn thứ 15, ông kết
thúc bằng một lời kêu gọi Hội thánh
Chúa tại Côrinhtô hãy
«phục vụ Chúa» mà từ
xưa đến nay, câu đó trở thành
khuông vàng thước ngọc cho không biết
bao nhiêu người. Ông viết:
«Vậy,
hỡi anh em yêu dấu của tôi, hãy vững
vàng, chớ rúng động, hãy
làm công việc Chúa cách dư
dật luôn, vì biết rằng công
khó của anh em trong Chúa chẳng phải
là vô ích đâu»
(I Côrinhtô 15:58). Qua câu Kinh
thánh ngắn ngủi nầy, không ai ngờ được,
Phaolô nêu lên mười (10) khía
cạnh liên quan tới sự
«phục
vụ Chúa» nhằm mục đích
giúp con cái Chúa trong Hội
thánh suy nghiệm hầu thấu triệt phận sự của một người phục
vụ Chúa phải làm sao cho kết quả và
hưởng được bông trái của công lao phục
vụ Chúa của mình mà không
trở thành vô ích.
I. Ý nghĩa:
«làm công việc Chúa»
Phục vụ Chúa có nghĩa là
gì? Kinh Thánh cả Cựu ước và
Tân ước dùng một số từ ngữ diễn đạt sự phục vụ
Chúa như «phụng sự Chúa»
(Xuất 3:12, 4:23, 27:19, 30:20, II Sử 24:14, 31:12), «phục sự
Chúa» (Sáng 24:40, Phục 6:13,
10:8,12,20, Giôsuê 24:15,18, I Sa 12:14,20,
Gióp 36:11, Rô 10:3), «hầu việc
Chúa» (Xuất 23:25, Phục 17:3, I Sử 23:13, 24, II
Sử 24:16, 30:8, Thi 18:43, 100:2, 119:91, Êx 40:46,
Sô 3:9, Mác 15:41, Lu 1:75, Giăng 12:26,
Rô 12:11, 14:8, 15:17, I Cô 7:35). Đặc biệt trong I
Côrinhtô 15:58, Phaolô cắt nghĩa chữ phục
vụ Chúa là «hãy
làm công việc Chúa», một lời
giải thích ngắn gọn, đơn sơ, dễ hiểu, gợi hình,
ai cũng hiểu được. Theo Phaolô, phục vụ Chúa
có nghĩa đơn giản là «làm
công việc Chúa». Phaolô
nói: «Vậy, hỡi anh em yêu dấu của
tôi, hãy vững vàng, chớ rúng
động, hãy làm công việc
Chúa».
Làm công việc Chúa bao gồm nhiều
lãnh vực không kể ra hết được. Từ việc dạy dỗ,
làm gương cho con cái, đến những việc như giảng
dạy lời Chúa, đi nói về Chúa cho mọi
người, giúp đỡ đức tin anh em, an ủi khi người gặp thử
thách hoạn nạn, dâng hiến thì giờ, tiền
bạc cho công việc Chúa, thăm viếng kẻ mồ
côi, người góa bụa trong cơn khốn khó
của họ, góp phần vào những công
tác của Hội thánh địa phương v.v... Tất cả những
gì chúng ta làm nhằm tôn
vinh Chúa, qui vinh hiển cho danh Ngài, đều
là làm công việc Chúa cả.
Trong thời nội chiến tại Hoa kỳ, Tổng thống Abraham Lincoln
dùng một sĩ quan trẻ làm thư ký.
Viên sĩ quan trẻ tuổi nầy nổi danh là một
quân nhân gan dạ dũng cảm. Do đó
công việc bàn giấy xem ra không mấy
thích hợp với anh. Anh chỉ ước mơ được trở lại chiến trường,
xông pha ngang dọc ngoài mặt trận. Anh nghĩ rằng,
chỉ nơi trận mạc, anh mới có thể phục vụ xứ sở một
cách đắc lực và có ý nghĩa
hơn, nếu cần anh sẵn sàng chết cho quê hương hơn
là làm công việc đơn điệu
nhàm chán nơi bàn giấy. Anh
không ngừng than phiền với Tổng thống Abraham Lincoln về vị
trí tù túng nơi văn phòng
và xin Tổng thống cho anh trở lại chiến trường.
Ngày nọ, sau khi nghe không biết bao
nhiêu lời than phiền của viên thư ký,
Abraham Licoln nhìn thẳng vào mắt anh,
nói:
-Hỡi anh bạn trẻ, như tôi nhận thấy thì quả thật
anh luôn muốn xả thân chết cho tổ quốc, nhưng
có lẽ anh lại không muốn sống cho tổ quốc! Ra
chiến trường cũng là làm công việc cho
tổ quốc, mà ở bàn giấy, ở văn phòng
cũng là làm việc cho tổ quốc. Việc nào
cũng là phục vụ cho tổ quốc cả ! Sao anh muốn chết cho tổ
quốc mà không muốn sống cho tổ quốc?
Một số con cái Chúa tưởng rằng làm
những việc lớn mới là phục vụ Chúa,
còn việc nhỏ như mở cửa nhà thờ, giúp
việc văn phòng in chương trình, hay tiếp
tân trước giờ thờ phượng, thăm viếng «kẻ mồ
côi, người góa bụa trong cơn khốn khó
của họ», đưa đón người tới nhà thờ v
.v... chưa phải là việc đáng phải làm
đối với họ. Tôi nghe có một số người muốn
làm việc lớn mà khước từ làm việc nhỏ,
có khi tức giận khi Hội thánh giao cho một chức
vụ nhỏ so ra với vài chức vụ khác
có vẻ quan trọng hơn. Phải biết rằng tất cả những
gì chúng ta làm cho
Chúa dù lớn dù nhỏ, đều
là phục vụ Chúa cả.
Có một cậu bé kia tên là
Jamie Scott. Cậu mơ ước được đóng một vai trong vở kịch tổ
chức hằng năm tại trường, vì đêm trình
diễn vở kịch nầy là một trong những biến cố quan trọng nhất
trong các sinh hoạt của trường. Mẹ cậu sợ cậu
không được chọn để đóng một vai nào,
trong khi cậu thì để hết tâm hồn vào vở
kịch. Vào ngày ban phụ trách
đêm văn nghệ cho biết quyết định của họ về việc chọn
các diễn viên, mẹ cậu đến trường để đón
cậu. Từ xa, bà thấy cậu chạy nhanh về phía
bà với tất cả niềm vui bộc lộ qua khuôn mặt,
đôi mắt sáng lên tỏ vẻ tự
hào. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu
nói trong vui sướng:
-Mẹ ơi, trong đêm văn nghệ, con được chọn để vỗ tay
tán thưởng và reo hò khuyến
khích các diễn viên!
Chúng ta có thỏa vui khi làm bất cứ
việc gì được Chúa giao phó
không? Đó là ý nghĩa của sự
phục vụ Chúa.
II.
Lý do: «vậy»
Đọc câu Kinh thánh I Côrinhtô
15:58, có thể chúng ta không thấy được
lý do tại sao chúng ta phải vui mừng dấn
thân phục vụ Chúa? Nhưng nếu chúng ta
đọc kỹ, chúng ta sẽ thấy lý do phục vụ
Chúa được Phaolô nhấn mạnh ở trong chữ
«vậy» với một văn mạch mang tính
hàm ý. «Vậy hỡi anh em yêu
dấu của tôi, hãy vững vàng, chớ
rúng động, hãy làm công việc
Chúa». «Vậy» là một
liên từ nối kết phần Kinh thánh phía
trước mà Phaolô đã diễn giải với phần
Kinh thánh phía sau, mà đặc biệt
là câu Kinh thánh kêu gọi sự
phục vụ Chúa ở đây. Trong I
Côrinhtô 15:1-57 Phaolô nói
Chúa Cứu Thế Giê Xu đã chết
trên thập tự giá vì tội của
chúng ta, Ngài đã bị chôn,
đến ngày thứ ba Ngài đã sống lại. (I
Cô 15:3-4). Ngài là trái đầu
mùa của những kẻ ngủ, rồi đây, những ai tin
Ngài, dù đã chết, cũng sẽ được sống
lại như Ngài trong vinh hiển để hưởng sự sống vĩnh hằng với
Ngài.
Chúng ta có một Chúa sống, chiến thắng
tử thần, cứu chúng ta ra khỏi sự chết của nọc tử thần
và chúng ta cũng sẽ sống lại với Chúa,
hưởng phước hạnh trường sinh với Ngài, đó
chính là lý do chúng ta
phải phục vụ Chúa. Chính vì vậy
mà sau khi Đức Chúa Giê Xu từ
cõi chết sống lại, thăng thiên về trời,
các sứ đồ, các môn đồ và con
cái Chúa đồng loạt đứng lên phục vụ
Chúa, đi khắp thế gian «giảng Tin Lành
cho mọi người» cùng làm nhiều
công tác khác nữa như chúng
ta thấy được ghi trong Kinh thánh. Đó cũng
chính là lý do mà hằng
triệu Cơ đốc nhân dấn thân phục vụ Chúa
ở các Hội thánh địa phương mà
còn sẵn sàng nghe tiếng gọi của Chúa
đến các nước khác trên thế giới
làm công việc Ngài. Mọi con
dân Chúa đồng nói: Chúng ta
thảy đều là tội nhân, làm nô
lệ cho tội lỗi, đáng phải gánh hình
khổ đời đời trong hồ lửa vực sâu. Nhưng Chúa Cứu
Thế Giê Xu chịu chết gánh tội thay cho
chúng ta, Ngài trả giá bằng
chính huyết của Ngài cứu chuộc chúng
ta. Ngài đã sống lại xưng công
chính cho chúng ta. Chúa đã
sống lại rồi! Chúa đã làm
thành sự cứu chuộc cho chúng ta rồi!
«Vì anh
em đã được chuộc bằng giá cao rồi. vậy,
hãy lấy thân thể mình làm
sáng danh Đức Chúa Trời»
(I Cô 6:20), tức là hãy phục vụ
Chúa.
Gần hai thế kỷ trước đây, một thương gia người Anh đi
trên một chiếc tàu Thổ nhĩ kỳ. Trong khi ở
trên tàu, ông chú
ý đến một tên nô lệ. Ông đến
gần, nói chuyện với anh ta và ngạc
nhiên thấy sự sáng suốt thông minh của
gã ấy. Vị thương gia nẩy ra ý định mua chuộc để
giải phóng tên nô lệ nầy. Ông
liền đi kiếm người chủ để thương lượng giá cả. Số tiền chuộc
khá lớn.
Khi nghe thấy người thương gia thương lượng với chủ về giá
cả mua chuộc mình, người nô lệ hiểu lầm
ý định của người thương gia, cho nên rất
công phẫn, liền tiến lại gần, quắc mắc căm hờn,
nhìn vị thương gia hằn hộc nói:
-Anh là một công dân của nước Anh tự do
dân chủ, một người chống chế độ nô lệ, thế
mà anh bỏ tiền mua tôi làm nô
lệ sao?
Vị thương gia thản nhiên đếm đủ số tiền chuộc trao cho người
chủ, rồi quay lại nghiêm nghị nhìn thẳng
vào mắt người nô lệ, nói:
-Phải, tôi mua chuộc anh, để cứu anh và giải
phóng anh.
Nghe nói thế, người nô lệ rất xấu hổ về
thái độ của mình, liền quì gối
ôm chân vị chủ mới, khóc và
nói:
-Ông đã chinh phục trái tim
tôi. Bây giờ và cho đến mãi
mãi, tôi hứa sẽ phục vụ ông.
Chúa đã chết vì tội chúng
ta, đã sống lại để cứu rỗi chúng ta. Ơn cứu sinh
ấy há chẳng phải là lý do để
chúng ta phục vụ Ngài sao?
III. Nhân sự:
«anh em»
Ai là người phải phục vụ Chúa? Một số người nghĩ
việc phục vụ Chúa là việc của những người đặc
biệt được Chúa kêu gọi như Mục sư, Truyền đạo hoặc
là những ai được Hội Thánh tuyển chọn
như Chấp sự, Chấp hành hay ủy viên nầy nọ được Ban
Chấp hành đề cử, còn tôi là
một tín đồ bình thường thì việc phục
vụ Chúa hay không chẳng hệ trọng gì.
Những người nầy không hiểu nhân sự phục vụ
Chúa là ai? Gồm những thành phần
nào? Phaolô nói người phục vụ
Chúa không ai khác hơn là
«anh em», là người đã tin
Chúa, người đang có mặt trong Hội
thánh của Chúa. Ông nói:
«Vậy, hỡi anh em yêu dấu của tôi...
hãy làm công việc
Chúa».
Một sáng Chúa nhựt nọ, khi tan nhóm,
con cái Chúa lần lượt ra về, vị Mục sư đứng ngay
ở cửa chào hỏi và bắt tay từ giã từng
người. Khi bắt tay một thanh niên, Mục sư kéo anh
qua một bên, nói:
-Nầy anh, anh cần phải gia nhập vào đạo binh của
Chúa để phục vụ Ngài chứ?
Người thanh niên trả lời:
-Tôi đã ở trong đoàn quân của
Chúa rồi mà, thưa Mục sư!
Mục sư liền hỏi:
-Vậy sao tôi không thấy anh gia nhập vào
các ban ngành của Hội thánh, cũng
không thấy anh hiệp tác trong các buổi
đi chứng đạo ?
Anh kề tai Mục sư, nói nhỏ để Mục sư vừa đủ nghe:
-Tôi là lính tình
báo mà Mục sư!
Nhân sự phục vụ Chúa là
chính anh em, không phải ai khác. Đừng
trốn tránh trách nhiệm phục vụ Chúa.
Đức Chúa Trời không cần «lính
tình báo», vì
Ngài là Đấng «vô sở bất
tri» biết hết mọi, nhưng Ngài cần những người phục
vụ Ngài.
Trong cuộc chiến tranh dành độc lập của Hoa kỳ, tại một đồn
lính có một viên sĩ quan ra lệnh cho
một hạ sĩ quan:
-Anh phải đem đống gỗ ở ngoài rào vào
trong đồn ngay dùm.
Khi vị sĩ quan quay đi, thì vị hạ sĩ quan suy nghĩ: Những
khúc gỗ thì dài và nặng.
Ngoài rào thì nguy hiểm,
mình dù sao cũng là hạ sĩ... Sực nhớ
ra, người hạ sĩ bèn thổi còi tập họp những
lính dưới quyền mình và ra lệnh:
-Phải đem đống gỗ ngoài rào vào trong
đồn ngay!
Khi người hạ sĩ quan quay đi, mười hai người lính trong tiểu
đội bàn tính: Ai sẽ đem gỗ vào? Gỗ
nặng, ngoài rào thì nguy
hiểm.Vì ai cũng là lính nên
không biết ai phải thi hành. Thình
lình từ xa có một người mặc thường phục cỡi ngựa
đi tới. Lập tức những người lính ra lệnh dừng lại, bảo
ông ta phải xuống ngựa và buộc khuân
vác những khúc gỗ vào đồn. Những người
lính rất vui vì giải quyết được sự khó
khăn.
Người mặc thường phục đó hết sức vất vả vác từng
khúc gỗ vào đồn. Sau khi hoàn tất
công việc và được phép lên
ngựa tiếp tục đi, người đó quay lại nói với những
người lính:
-Sau nầy nếu có việc gì cần nữa, các
anh cứ điện về Bộ Tổng Tư Lệnh, tôi là George
Washington đây sẽ tới làm cho.
Tất cả những người lính sững sờ kêu lên:
«Đại tướng George Washington!».
Nhiều Cơ đốc nhân giao thác mọi việc cho Mục sư,
Truyền đạo, Chấp sự Hội thánh. Họ không biết rằng
nhân sự phục vụ Chúa chẳng những ở những người
lãnh đạo mà cũng chính là
«mình» nữa, vì
chúng ta là «anh em yêu dấu
của...» những người lãnh đạo, như con
cái Chúa ở Hội thánh
Côrinhtô được Phaolô gọi là
«anh em yêu dấu của tôi» vậy.
IV.
Thái độ: «hãy vững vàng, chớ
rúng động»
Người phục vụ Chúa khi làm công việc
Chúa phải có thái độ như thế
nào? Phaolô nói:
«hãy vững vàng, chớ rúng
động», nghĩa là phải can đảm chịu đựng,
kiên trì, vững chí, quyết tâm
không sờn lòng nản chí, không
nao núng run sợ trước khó khăn, bắt bớ, chống đối
và thử thách. Người phục vụ Chúa
không vì bị chỉ trích phê
bình hay gì gì đi nữa mà
rúng động, chán nản bỏ cuộc hoặc lung lay
không còn đủ nhuệ khí, năng lực phục vụ
Chúa nữa, nhưng phải «vững vàng, chớ
rúng động» trước mọi diễn biến của đời sống
và chức vụ, phải hiên ngang vững tiến trước mọi
hoàn cảnh như một anh hùng đức tin.
Một tấm gương can đảm, cương quyết, vững vàng làm
công việc Chúa đáng nễ phục được Kinh
thánh mô tả qua cuộc đời phục vụ Chúa
của Nêhêmi. Ông làm quan Tửu
chánh dưới triều vua Ạttaxétxe của đế quốc Batư.
Ông đau buồn khi nghe kinh thành
Giêrusalem bị hoang tàn đổ nát, mơ ước
làm sao có ngày trở về quê
hương xây lại tường thành. May mắn được vua
Ạttaxétxe cảm thông cung cấp mọi nhu cầu
dân sự và đầy đủ phương tiện trở về
Giêrusalem khởi công tái thiết
vách thành và đền thờ. Dù
có lệnh vua, song công tác
xây dựng luôn bị quân thù
dân tộc Ysơraên quậy phá, chống đối,
nhạo báng (Nê 4:1-6), tấn công giết
chóc (Nê 4:7-9), mục đích của họ
là làm sao cho dân sự xây cất
sợ hãi, ngã lòng bỏ cuộc (Nê
4:10-11). Mặt khác, họ còn chủ tâm tấn
công người lãnh đạo. Họ hảm hại
Nêhêmi bằng một thứ mưu mô hạ cấp, vu
cáo ông có tà tâm
nổi loạn chống nghịch vua Batư (Nê 6:5-9) chẳng những bằng
văn thư chính thức song cũng có nhiều thư nặc
danh nữa rắp tâm hạ uy tín
Nêhêmi cho bằng được. Nhưng
Nêhêmi vững vàng không hề
rúng động, truyền lệnh cho quân lính
vừa chiến đấu vừa xây cất. Kết quả tường thành
xây dựng hoàn tất, dù trải qua biết bao
nhiêu gian nan, cực khổ máu xương. Một cơn phục
hưng lớn xảy đến, dân sự vui mừng tôn vinh thờ
phượng Chúa đọc luật pháp của Ngài,
quyết cùng nhau phục vụ Chúa thành
tâm và trung tín.
Phaolô, người viết lời khuyên
«hãy vững vàng, chớ rúng
động» cũng đã kinh nghiệm thế nào
là sự phục vụ trước mọi gian lao thử thách.
Ông từng bị bắt bớ, bị ném đá, bị
tù đày, nhưng chẳng hề bị rúng động,
thối lui hay bỏ phục vụ Chúa, trái lại,
ông can đảm vững vàng, không hề
rúng động, đến nổi tới ngày cuối của cuộc đời
phục vụ, đã tuyên bố: «Ta đã
đánh trận tốt lành, đã xong sự chạy,
đã giữ được đức tin» (II Ti 4:7). Ông kể
về những gian nan của mình như sau: «Họ
là kẻ hầu việc của Đấng Christ phải chăng? Ừ, tôi
nói như kẻ dại dột – tôi lại
là kẻ hầu việc hơn! Tôi đã chịu
khó nhọc nhiều hơn, tù rạc nhiều hơn,
đòn vọt quá chừng. Đòi phen
tôi gần phải bị chết; năm lần bị người Giuđa đánh
roi, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục; ba lần bị đánh
đòn, một lần bị ném đá, ba lần bị
chìm tàu. Tôi đã ở trong
biển sâu một ngày một đêm. Lại nhiều lần
tôi đi đường, nguy trên sông bến, nguy
với trộm cướp, nguy với giữa dân mình, nguy với
dân ngoại, nguy trong các thành, nguy
trong các đồng vắng, nguy trên sông
biển, nguy với anh em giả dối, chịu khó, chịu nhọc, lắm
lúc thức đêm, chịu đói khát,
thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ.
Còn chưa kể mọi sự khác, là mỗi
ngày tôi phải lo lắng về các Hội
thánh» (II Cô 11:23-28). Thế
mà Phaolô vẫn vững vàng,
không hề rúng động phục vụ Chúa cho đến
mãn đời. Thật là một tấm gương sáng
ngời cho những ai đang phục vụ Chúa.
Ông Stephen Olin là một trong những Mục sư lừng
danh của Hội thánh Giám Lý New England
Methodiste. Có lần kia ông chán nản
thất vọng muốn bỏ chức vụ, tuy nhiên Chúa
đã dùng một giấc mộng để dạy ông
bài học «hãy vững vàng, chớ
rúng động». Trong giấc chiêm bao,
ông thấy mình đang đập đá bằng một
cái búa. Ông rất mỏi tay vì
đập mãi mà không thấy thấm
gì tảng đá cả. Rồi ông than thở:
-Thật là vô dụng, tôi không
làm việc nầy nữa!
Thình lình có một người
khách lạ đến bên ông và
nói:
-Có phải Chúa đã giao công
việc nầy cho ông không?
Ông trả lời:
-Phải!
-Vậy tại sao ông định bỏ đi? Người ấy hỏi.
-Tại vì tôi thấy vô ích
quá! Ông trả lời.
Người khách lạ bình tĩnh nói:
-Bổn phận của ông là đập đá,
dù đá có bễ hay không cũng
mặc. Hãy nhớ rằng chỉ có công việc
là giao nơi tay ông, còn kết quả
thì ông khỏi lo. Cứ tiếp tục làm đi!
Sau đó ông vâng lời, cố gắng đập một lần
nữa, lập tức tảng đá vỡ tan tành trăm mảnh.
Ông Stephen Olin thức giấc, quyết định cứ ở lại chức vụ
và sau nầy Chúa đã dùng
ông phục hưng Hội thánh của Ngài.
Giống như ông Stephen Olin, Chúa đã
giao công việc Ngài cho chúng ta,
Ngài muốn chúng ta phục vụ Ngài
kiên trì với tinh thần vững vàng,
không hề bị rúng động, để công việc
Chúa được kết quả qua đời sống của chúng ta.
V. Mức độ:
«dư dật»
Chúng ta phải phục vụ Chúa tới mức độ hay chừng
mực nào? Phaolô khuyên: «Vậy
hỡi anh em yêu dấu của tôi, hãy vững
vàng, chớ rúng động, hãy
làm công việc Chúa cách dư
dật». Đôi lúc chúng ta lơ
là phục vụ Chúa, nhiều lúc
chúng ta làm công việc Chúa
cầm chừng, có khi chúng ta không muốn
làm gì thêm cho công việc
Chúa nữa cả. Lắm khi chúng ta
còn lý luận, phục vụ Chúa
là công việc chung, đâu phải việc
riêng tư của mình, mà mình
gắng sức làm nhiều như thế? Tư tưởng đó cản trở
chúng ta không thể làm công
việc Chúa cách « dư dật »
trái lại khiến chúng làm lấy
có, không chân thành
và nhiệt tâm, dù lời Chúa
khắc ghi «Hễ làm việc gì,
hãy hết lòng mà làm, như
làm cho Chúa, chớ không phải
làm cho người ta, vì biết rằng anh em sẽ bởi
Chúa mà được cơ nghiệp làm phần
thưởng. Hãy hầu việc Đấng Christ, tức là
Chúa» (Côl 3:23-24). Chúng ta
phải tâm niệm lúc nào cũng phải phục vụ
Chúa trổi hơn, bội phần hơn cho đến khi đạt đến mức độ dư
dật.
Trong nguyên ngữ Hylạp, chữ «dư
dật» diễn tả bằng chữ
«perisseuo», có nghĩa là
tràn trề, thừa thải, càng thêm
lên, trổi hơn, bội phần hơn.
Có một bà góa bên nước
Tôcáchlan, khi ông Chấp sự Hội
thánh đi lãnh tiền dâng vào
buổi thờ phượng Chúa nhựt, bà bỏ cả một đồng bạc
vào hộp tiền dâng cho Chúa.
Ông Chấp sự vốn biết bà nghèo
khó, thiếu thốn, nên đưa lại cho bà
và nói:
-Vì bà nghèo quá phải cần
tiền để sống, tôi xin bà lấy lại đồng bạc nầy
và cầu nguyện xin Chúa tỏ ý
Ngài cho bà biết.
Sáng hôm sau, bà gởi 2 đồng bạc đến cho
vị Chấp sự ấy. Có người thấy vậy mới hỏi:
-Bây giờ ông có nhận không hay
trả lại cho người đàn bà góa ấy?
Ông Chấp sự đáp:
-Nếu bây giờ tôi không nhận mà
trả lại cho bà ấy, ắt ngày mai bà sẽ
gởi đến 4 đồng để dâng cho Chúa.
Một bà góa nghèo mà
làm công việc Chúa «dư
dật» như thế, còn chúng ta đang phục vụ
Chúa như thế nào? Chúng ta keo kiệt,
làm việc cầm chừng hay chúng ta phục vụ
Chúa cách dư dật?
Một vị vua kia rất được nhân dân yêu
kính. Sau khi xây xong một hồ nước thật lớn
và đẹp đẽ trong vườn thượng uyển của mình, vua
cho lệnh rao báo toàn quốc yêu cầu mọi
người có lòng phục vụ vua hãy dự phần
bằng cách mang theo nước đổ vào hồ để
cùng vua dự lễ khánh thành hồ nước vĩ
đại ít nơi nào có.
Nghe lệnh truyền, hàng hàng lớp lớp
giàu nghèo khắp nơi trong xứ lũ lượt
kéo tới, trước để được xem vẻ nguy nga rực rỡ đền
vua, sau dự lễ khánh thành hồ nước vĩ đại theo
lời mời của vua. Người thì xách theo chai nước,
kẻ mang theo gáo nước, thậm chí có
người chỉ cầm trên tay ly nước hay ca nước cẩn thận đổ
vào hồ trước sự chứng kiến của vua và
quân thần. Suốt ngày từ sáng đến tối,
nước trong hồ chỉ lè tè không được mấy
tấc chẳng thấm vào đâu cả so với cái hồ
sâu thăm thẳm và rộng lớn mênh
mông. Sau khi dự lễ khánh thành
hoành tráng với văn nghệ ca hát cung
đình uy nghi vang dội, nhà vua truyền cho
dân chúng, trước khi ra về, hãy theo sự
chỉ dẫn, mỗi người đem chính vật mà
mình xách nước tới, đến kho nhận vàng
vua ban tặng theo lượng của vật mình có.Tới
lúc đó người ta nghe tiếng cằn nhằn than thở,
oán trách vang lên. Họ trách
tại sao vua không nói trước để họ mang lu hủ hay
gánh thùng tới.
Đó là hình ảnh sống động cho thấy
thiếu sự phục vụ dư dật, chẳng qua chỉ làm cho có
lệ, cho có với người ta, để khỏi hổ thẹn vì
mình không có gì.
Hãy nhớ lời Chúa khuyên: «Hỡi
anh em yêu dấu của tôi... Hãy
làm công việc Chúa cách dư
dật».
Đuốc
Thiêng 101
01
Càng
nhiều càng tốt - ĐTPÂ
02
Thơ:
Kỷ niệm Đại Hội Tin Lành Âu Châu-
Đức Huy
03
Thơ:
Đại Hội Tin Lành Âu Châu Hòa
Lan - Đức Huy
04
Kiếp
phù sinh - TC Hừng Đông
05 Phục vụ Chúa - Mục sư Nguyễn Văn Bình
06
Cao đẹp
tình Cha - Nguyễn Đình Bùi
Thị
07
Tình
mẫu tử
- Bà Lê Văn Bắc
08
Thơ: Phụng
sự
Chúa
- Đức Huy
09
Đời chẳng
ai ngờ
- Vinh Bằng
10
Tiểu sử
Thánh Ca - Fanyia
11
Giêrusalem,
4000 năm lịch sử - Lạc Hồ
12
Xứ Do
Thái khi
Chúa Jêsus khởi sự công tác
- Mai Đào
13
Đức
Giêhôva là Đấng chăn giữ tôi:
Tôi sẽ chẵng thiếu thốn gì - MSNC
Lê Văn Thể
14
Cục gạch
- Thanh Nguyên
15
Phát
triễn và bảo tồn thực vật - Dr Trương
Hoàng Lâm
16
Tin Tức
- Vinh Bằng