TIN LÀNH VIỆT NAM PARIS & PHÁP
"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời." (Giăng 3:16)
Đặc san báo Đuốc Thiêng - Tiếng nói của Hội thánh Tin lành Việt Nam Paris (Pháp)
Đêm nhớ về quê cũ - Bà Lê Văn Bắc
Đuốc Thiêng 95,
tháng 6 năm 2008
Chiều xuống trên thành phố Denver.
Qua ô cửa sổ, Minh ngồi nhìn khói lan
tỏa chậm rãi từ mái nhà bếp
hàng xóm. Làn khói nhẹ
nhàng, mỏng manh gây cho anh một nơi đầm ấm gia
đình. Trong ngôi nhà nầy đã
có bàn tay phụ nữ, là Thảo Mai, vợ
anh. Mọi thứ bề bộn đều được dọn dẹp ngăn nắp. Cũng chỉ những
món ăn bình thường, Mai Thảo nấu thật ngon miệng.
Dầu có đi đâu xa, Minh luôn nhớ bữa cơm
gia đình của mình, nhưng hôm nay
mùi thơm từ nhà bếp bay lên
ngào ngạt. Minh đứng lên bước ra khỏi
phòng buột miệng :
- Em làm món gì thơm quá.
Bụng anh cồn cào dữ đây!
Thảo Mai tươi cười nói :
- Hôm nay là ngày Lễ Cha, em
làm món canh chua cá bông
lau và cá kho tộ. Món nầy anh
thích lắm phải không?
- Thích. Thích lắm!
Phút chốc trên bàn ăn, tô
canh chua bốc khói bên dĩa cá kho tộ
cùng chén nước mắm có cả
trái ớt hiểm trông hấp dẫn vô
cùng. Thoáng buồn trên gương mặt, Minh
ăn cơm mà lòng nặng trĩu. Thảo Mai biết chồng nhớ
đến ông nội của Luân, con trai của hai người, nhất
là vào ngày Father's Day,
nên làm thinh không nói lời
nào, Thảo Mai vừa dọn dẹp vừ hỏi chồng :
- Lát nữa, em đi rước con bên ông
bà ngoại, anh có cùng đi với em
không?
Minh do dự một chút rồi trả lời :
- Em đi một mình đi. Bữa khác anh sẽ qua thăm ba
mẹ.
- Dạ!
Bên ngoài, tiếng gió rít
rào rào từng cơn nghe thật buồn. Lệ thường tối
nào Minh cũng ngồi trên cây
đàn thánh thót những bài
thánh ca quen thuộc. Tối nay, Minh không
đàn như thường lệ. Minh đến công tắc điện tắt
đèn rồi lên giường nằm ngó ra cửa sổ.
Ánh trăng chỉ đợi có thế tràn ngập cả
phòng. Ánh trăng như huyền hoặc. Lòng
Minh tưởng nhớ đến cha. Minh hồi tưởng khi còn ở
quê nhà. Nhiều kỷ niệm buồn vui ngày
xưa hiện về choáng ngợp làm trái tim
Minh như có ai bóp chặt. Tất cả hình
ảnh thân thương về một người cha. Minh ngỡ là
đã giấu kín được vào nơi sâu
thẳm của lòng mình, nhưng cứ mỗi năm đến
ngày lễ Từ Phụ, khơi lại lòng anh nhớ thương cha
không sao chịu nỗi.
Đêm buông sâu xuống làm
ánh trăng như tan hòa cùng
cây cỏ. Một làn gió nhẹ như
có mùi hương hoa dạ lý thơm
ngát bay vào phòng.ï Minh
ngẩng lên nhìn ánh trăng rồi bất
giác thở dài lòng buồn man
mác. Gió vẫn rì rào.
Ánh trăng cứ bàng bạc, chỉ có
lòng Minh mới tỏ ngọn nguồn...
Nhiều khi có những giá trị thiêng
liêng mà mãi đến lúc muộn
màng đời mình và đến khi
giá trị đó đã vuột khỏi tầm tay, anh
mới kịp trọn vẹn nhận ra và đau buồn thấm thía
mãi suốt cả đời mình. Rồi ký ức anh
quay trở về quãng đời tuổi trẻ của mình
lúc 18 tuổi trên quê nhà.
Minh vào đời bằng nẻo đường mà anh gọi
là con đường ma quỉ. Đất nước chuyển ngôi, cha anh
đi tù cải tạo. Chàng công tử muốn
gì được nấy bắt đầu phải đối mặt với những thiếu thốn. Cơn
khát kiếm tiền để tiếp tục cuộc sống hưởng thụ đã
đẩy anh vào những cú áp phe, đến những
pha mạo hiểm buôn ma túy. Tù tội đối
với Minh như bắt cóc bỏ dĩa, mẹ anh ngày
đêm khuyên bảo, khóc lóc mong
Minh sống lương thiện, bình yên chờ
ngày ba Minh về. Nhưng vô hiệu, lời nói
của mẹ Minh như nước đổ lá môn. Ra tù
nữa, anh lang thang rồi đắm chìm trong những đêm
hoan lạc, trác táng với rượu thuốc và
gái chẳng thiết gì đến người mẹ héo
mòn ngày đêm mong ngóng anh.
Vì quá đau buồn thương nhớ chồng trong lao
tù, con hư hỏng, mẹ Minh trở bệnh qua đời không
kịp thấy mặt Minh.
Cho đến một ngày, khi cảm thấy lòng
mình se lại và thèm muốn một
mái ấm gia đình thì cũng là
lúc Minh bất ngờ đổ bệnh. Minh thật sự bị sốc mạnh. Từ trước
đến giờ anh không hề sợ hãi đến thế. Ai
mà chẳng sợ chết, nhưng đối với Minh, sự sợ hãi
nầy còn lớn hơn nhiều. Anh sống trong hoang mang, thấp thỏm,
không còn tin vào bất cứ ai điều
gì. Các bạn trước đây bên
mâm đèn, chung ly rượu trong những đêm
tri hoan, thề sống chết có nhau, nay đều xa lánh
anh, nhìn anh khinh miệt, rẻ rúng vì
bệnh Aids. Rồi cha anh được tha về sau hơn hai năm rưỡi.
Trải qua bao năm tháng lao tù nghiệt
ngã và bây giờ khi trở về
đoàn tụ với gia đình. Nhưng hỡi ơi ! Cảnh gia
đình làm ông đứt từng khúc
ruột. Vợ chết, con hư hỏng lại mang một chứng bệnh mà người
đời ai cũng sợ. Với bao nỗi khó khăn xảy ra trong đời
làm ông điếng người. Vì trong vườn
trí não đâu phải toàn
là hoa hồng, thượt dượt hay hướng dương, mà
còn chen chúc quá nhiều
cành gai và cỏ dại.
Bởi lòng thương con, người cha hằng ngày dải nắng
dầm mưa đi làm kiếm tiền lo cho Minh từng miếng cơm manh
áo, thuốc thang mà lòng vẫn vui. Để
cứu vớt đời con trong nhỏ nhoi hy vọng từ thiên thượng, cha
Minh động viên đưa anh vào bệnh viện nơi tập trung
những người cùng bệnh như anh. Quá đau khổ qua
những đêm dài trong trại. Giống như những bệnh
nhân cùng cảnh ngộ, Minh đã tự đặt dấu
chấm hết cho cuộc đời khi biết mình mang chứng bệnh thế kỷ
này. Một thanh niên còn trẻ chưa tới
một phần tư thế kỷ đời người tự tạo cho mình cả một biển
trời ngăn cách với gia đình, xã hội...
Còn gì nữa đâu. Cuộc đời
mình từ đây sống bên bờ vực thẳm. Trớ
trêu thay cho cuộc đời, khi Minh muốn sống cho ra người
thì anh bị đẩy vào chỗ chết. Giờ anh muốn chết
cho mau thì đời bắt anh phải sống, để trả lại nợ
yêu thương mà người mẹ hiền đã
vì anh phải chết sớm. Nhiều đêm Minh
không ngủ được, ngồi bó gối suy nghĩ trong khi
những người cùng khổ như anh ngủ say, Minh tự hỏi: Tại sao
tôi lại thế nầy?. Nhưng đêm nào cũng như
đêm nào, đáp lại câu hỏi của
Minh chỉ có tiếng chuông nhà thờ
ngân dài giữa đêm khuya. Quá
khổ đau, quá tuyệt vọng, anh thét lớn :
- Tôi chẳng còn gì nữa. Người
thân, bạn bè, tiền tài, danh vọng, vật
chất cả hạnh phúc gia đình mà anh hằng
mơ ước... Không còn. Vậy tôi sống để
làm gì? Một phế nhân. Một con bệnh thế
kỷ.
Minh còn nhớ lúc ấy, trong cổ họng có
một cái gì làm anh đau
nhói. Giống như một tiếng thét khủng khiếp như
kiềm hãm anh. Cảnh sắc chung quanh nhảy múa trong
mắt anh và anh có cảm tưởng tất cả đều chao đảo.
Và Minh ngã quỵ xuống nền trại.
Kỳ diệu thay! Lúc Minh mất hết tất cả, muốn tìm
đến cái chết thì kịp lúc anh
tìm thấy ánh sáng cho đời
mình. Một vầng sáng tâm linh,
mộât niềm hy vọng có lẽ là
giá trị nhất trong một đời người, mà chỉ
có Chúa Giê Xu nhân
ái mới làm được điều ấy mà
thôi.
Ngoài kia nắng xôn xao. Nắng chan hòa
lên cây cỏ, hoa lá. Minh thấy
lòng mình thật bình an, thật thoải
mái khi nghĩ đến buổi sáng hôm nay
quá phước hạnh, có nhóm người trong
đạo Tin Lành cùng với cha của Minh đến trại thăm
viếng, cho quà và giảng đạo.