TIN LÀNH VIỆT NAM PARIS & PHÁP
"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời." (Giăng 3:16)
Đặc san báo Đuốc Thiêng - Tiếng nói của Hội thánh Tin lành Việt Nam Paris (Pháp)
Uy quyền của Đức Chúa Giê Xu - MS Nguyễn Văn Bình
Đuốc Thiêng 95,
tháng 6 năm 2008
(Mác 5:1-42)
Chúng ta đã từng học biết Đức Chúa
Giê Xu là Con của Đức Chúa Trời, đồng
thời chính là Đức Chúa Trời
đã hóa thân làm người (Giăng
10:31, Giăng 1:1). Do đó, Ngài có
quyền năng vĩ đại (Êsai 9:5, Mathiơ 28:18) chưa từng thấy nơi
người nào trên trần gian nầy. Phúc
âm Mác chương 5 đã ghi lại 3 việc quyền
năng mà Đức Chúa Giê Xu với tư
cách Đức Chúa Trời đã thực hiện trong
giai đoạn đầu tiên của chức vụ Ngài trên
đất, một giai đoạn mà có lẽ Ngài được
nổi danh hơn hết.
1. Uy quyền trên ma quỉ
Từ câu 1-20, Mác đã trình
bày cho thấy uy quyền của Chúa Giê Xu
trên ma quỉ. Một lần nọ, Đức Chúa Giê Xu
và môn đồ Ngài từ Galilê qua
bờ biển bên kia, trong vùng
Giêsarê, khi Ngài vừa từ trên
thuyền bước xuống thì liền gặp một người bị quỉ
ám đi tới. Người nầy bị tà ma ám nặng
lắm, dường như các quỉ đem hết lực lượng của nó
vào trú ngụ trong người nầy, khiến anh ta «cứ
ở nơi mồ mả và trên núi,
ngày đêm kêu la, lấy đá
đánh bầm mình» (Mác
5:5). Với một « quân đội »
ma quỉ ám hại khổ sở như thế, nhiều người tìm
cách chữa trị, nào đồng bóng,
pháp thuật, bùa chú, và
nhiều cách chữa trị khác... nhưng vô
hiệu quả. Người ta chỉ còn cách dùng
xiềng sắt xiềng người lại cốt giữ không cho anh ta lang thang
trú ẩn nơi mồ mả hay chạy lên núi. Song
vô ích, nhiều lần người ta cùm
chân, xiềng tay (Mác 5:3-4), nhưng với sức mạnh
của các quỉ, anh ta tháo cùm, bẻ xiềng
một cách dễ dàng. Mác ghi lại :«Không
ai có sức trị được» (Mác
5:4), có nghĩa là mọi người trong vùng
Giêsarê và các miền
lân cận đành bó tay, không
thể nào đuổi quỉ giải cứu anh ta. Nhưng phước thay cho người
khổ đau trong xích xiềng ma quỉ, trong một cuộc
hành trình đặc biệt, Đấng Cứu Thế Giê
Xu đã đến đúng lúc người nầy đang đi
tới. Các quỉ nhập trong người anh ta biết Đức
Chúa Giê Xu chính là Thượng
Đế, Đấng Tạo Hóa quyền năng, nên run sợ, đến nỗi :
« Người thấy Đức Chúa Giê Xu ở
đằng xa, chạy lại sấp mình xuống trước mặt Ngài
» (Mác 5:6). Chữ «người»
ở trong câu nầy chính là các
quỉ đã điều động người nó ám hại.
Các quỉ khiếp sợ uy quyền của Chúa Giê
Xu nên đã hành động trong người, bảo
người nầy chạy đến quì lạy Chúa Giê Xu.
Thánh Kinh đã từng nói về thần quyền
của Đấng Cứu Thế Giê Xu : «Hầu cho ai
nghe đến danh Đức Chúa Giê Xu, mọi đầu gối
trên trời, dưới đất, bên dưới đất thảy đều quỳ
xuống và mọi lưỡi thảy đều xưng Giê Xu Christ
là Chúa mà tôn vinh Đức
Chúa Trời là Đức Chúa Cha» (Phil
2:10-11).
Với uy quyền đó, Chúa Giê Xu
phán cùng các quỉ : «Hỡi
tà ma! Phải ra khỏi người nầy!»
(Mác 5:8). Vừa nghe lời phán, các quỉ
thất kinh kêu lớn lên rằng : «Hỡi
Đức Chúa Giê Xu, con Đức Chúa Trời rất
cao! Tôi với Ngài có sự gì
chăng? Tôi nhơn danh Đức Chúa Trời mà
khẩn cầu Ngài, xin đừng làm khổ
tôi!» (Mác 5:7). Rồi
chúng lại van xin :«Chúng
tôi là quân đội, vì
chúng tôi đông... xin Ngài
đừng đuổi chúng tôi ra khỏi miền nầy»(Mác
5:9-10). Có thể nơi đây chính
là thành trì của ma quỉ, nên
chúng cố xin Chúa cho chúng ở lại,
dù không nhập vào người nữa, nhưng nhập
vào thú vật, vào những con heo dơ
dáy. Đức Chúa Giê Xu chấp nhận lời cầu
xin đó, trong chốc lát, cả bầy heo 2.000 con đang
ăn gần biển bị một quân đội ma quỉ nhập vào, như
điên loạn đâm bổ xuống biển mà chết cả.
Chính ngay lúc đó, người bị quỉ
ám được lành, «đang ngồi, mặc
quần áo, trí khôn bình
tĩnh» (Mác 5:15), vì
«tà ma ra khỏi người, nhập vào bầy
heo» (Mác 5:13). «Vậy, người
đi, đồn ra trong xứ Đêcabulơ những điều lớn lao thể
nào mà Đức Chúa Giê Xu
đã làm cho mình, ai nấy đều lấy
làm lạ» (Mác 5:20).
Uy quyền của Đấng Cứu Thế Giê Xu là uy quyền của
Thượng Đế, cả đến các quỉ cũng phải run sợ, quì
lạy, van xin và lui ra khỏi người bệnh theo tiếng
Ngài phán. Các quỉ có thể
thắng loài người, trái lại không
dám chống cự trước uy quyền của Chúa
Giê Xu. Một nét đặc thù trong Tin
lành là thân thể, cuộc đời của Cơ đốc
nhân được Chúa ngự trị, chính
thân thể đó trở thành «đền
thờ của Đức Chúa Trời và Thánh Linh
của Đức Chúa Trời ở trong» (I
Cô 3:16). Chính sự hiện diện nầy đã
trang bị cho con cái Chúa một sức mạnh
vô hình khiến ma quỉ phải run sợ. Một người
lên đồng khi có mặt của một con cái
Chúa sẽ không thực hiện được, ngoại trừ những
tín đồ hữu danh vô thực. Tại một vùng
quê nọ, có một bà bị quỉ ám,
bà la hét, rượt đuổi những kẻ lui tới, ngay cả
những người trưởng thượng trong làng. Một lần kia,
có một cô gái tin Chúa đến
thăm, người bị quỉ ám tỏ vẻ co ro, cúm
rúm, sợ sệt, lui vào ngồi trong một
xó. Người ta hỏi tại sao bà sợ cô
bé nhỏ như thế? Bà đáp :
«Nó nhỏ, nhưng nó có
ông lớn lắm!». Tôi
đã có lần chứng kiến tận mắt cảnh ma quỉ sợ sệt
bỏ chạy khi người ta chở một người bị quỉ ám đến
nhà thờ xin cầu nguyện đuổi quỉ. Hai người ôm chặt
người bị quỉ ám trên một chiếc xe lôi
đến nhà thờ Hồng Ngự. Còn chừng vài
trăm thước, thấy nhà thờ, người bị quỉ ám với một
sức mạnh của các quỉ đã vùng dậy chạy
thoát vào trong hẻm để trốn. Cả xóm
ùa nhau rượt bắt. Khi đem đến nhà thờ, Mục sư
nhơn danh Chúa cầu nguyện, người nhào
té bất tỉnh và ma quỉ xuất ra. Người được chữa
lành. Khi Đức Chúa Giê Xu sắp về trời,
Ngài đã tiết lộ rằng : «Những
kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy: lấy danh ta mà trừ
quỉ» (Mác 16:17). Sứ đồ Giăng, trong
một bức thư đã viết : «Hỡi phụ
lão, tôi đã viết cho các
ông, vì các ông đã
biết Đấng có từ lúc ban đầu. Hỡi kẻ trẻ tuổi, ta
viết cho các ngươi, vì các ngươi
là mạnh mẽ, lời Đức Chúa Trời ở trong
các ngươi và các ngươi đã
thắng được ma quỉ» (I Giăng 2:14). Và
sau đó ông nhấn mạnh : «Vì
hễ sự gì sanh bởi Đức Chúa Trời thì
thắng hơn thế gian và sự thắng hơn thế gian, ấy
là đức tin của chúng ta. Ai là người
thắng hơn thế gian? Há chẳng phải kẻ tin Đức Chúa
Giê Xu là con Đức Chúa Trời hay
sao?» (I Giăng 5:4-5). Một Cơ đốc nhân
chẳng những được ban cho năng quyền thiên thượng để thắng mọi
lôi cuốn, cám dỗ của trần gian tội lỗi nhưng đồng
thời còn thắng được ma quỉ, vì Đấng Cứu Thế
Giê Xu là Thượng Đế cùng
Thánh Linh Ngài đang ngự trị cuộc đời như
là đền thờ đặc biệt của Ngài.
2. Uy quyền trên bệnh tật
Đức Chúa Giê Xu chẳng những có uy quyền
trên ma quỉ, nhưng còn có uy quyền
trên bệnh tật (Mác 5:21-34).
Sau khi rời khỏi miền Giêrasê, Chúa
Giê Xu cùng các môn đồ
Ngài lại vượt biển trở về chỗ cũ. Tin đồn về việc
Ngài có quyền trên các quỉ
đã khiến cho một đoàn dân
đông đến tận bờ biển chờ đón Ngài.
Trong đám đông đó, có một
người tên Giairu đến quì dưới chân
chúa nài nỉ : «Con
gái nhỏ tôi gần chết, xin Chúa đến đặt
tay lên nó, đặng nó lành
mạnh và sống» (Mác 5:23).
Chúa lập tức đi theo Giairu. Đoàn dân
đông cũng đi theo Ngài để xem Ngài
làm phép lạ. Trong số nầy có một người
đàn bà bạc phước,«bị bệnh mất
huyết đã 12 năm» (Mác 5:25).
Một cảnh tượng «lấn ép»
xảy ra trên đường phố, một số tranh nhau chạy lên
trước nhìn lại để được thấy tận mắt vẻ mặt của Đấng quyền
uy, số khác xô đẩy, chen lấn bám
sát theo Ngài để không một
hành động bất ngờ nào của Ngài
có thể lọt khỏi tầm mắt của họ. Phần đông chỉ
là những người đến xem vì tò
mò, chỉ có một người biết tìm cầu sự
chữa lành từ Đầng quyền uy. Đó là
người đàn bà bị bệnh xuất huyết kinh
niên, trầm kha, vô phương cứu chữa. Người
đàn bà bất hạnh nầy đang ở trong tình
trạng tuyệt vọng, bà bèn quay về tìm
nơi quyền năng thiên thượng. Khi khảo sát kỹ hơn
về căn bệnh của người đàn bà nầy,
chúng ta sẽ biết rõ hơn mức độ của sự khổ đau.
Bà đã bị xuất huyết 12 năm nay. Theo luật lệ của
người Do thái được ghi chép trong sách
Lê Vi Ký 15:19-27 thì đây
là một chứng bệnh trầm trọng. Suốt thời gian lâm
bệnh, bà ta không được phép tiếp
xúc với bất cứ ai, không được phép
vào đền thờ cũng như không thể ra mặt trước
công chúng, bởi vì ai chạm đến
bà đều bị ô uế và phải tẩy uế bằng một
nghi lễ tôn giáo theo lề luật. Sự cô
đơn, sự đau đớn không phải là một chiếc
ách dễ chịu. Cứ tưởng tượng là suốt 12 năm
dài đằng đẵng, không ai được phép đụng
đến bà, mà bà cũng không
được phép đụng đến ai e sẽ gây phiền
toái cho họ. Những điều đó có vẻ
tàn ác, nhưng đó chính
là yêu cầu vệ sinh thời đó.