Đuốc Thiêng 95,
tháng 6 năm 2008
(Mác 5:1-42)
Chúng ta đã từng học biết Đức Chúa
Giê Xu là Con của Đức Chúa Trời, đồng
thời chính là Đức Chúa Trời
đã hóa thân làm người (Giăng
10:31, Giăng 1:1). Do đó, Ngài có
quyền năng vĩ đại (Êsai 9:5, Mathiơ 28:18) chưa từng thấy nơi
người nào trên trần gian nầy. Phúc
âm Mác chương 5 đã ghi lại 3 việc quyền
năng mà Đức Chúa Giê Xu với tư
cách Đức Chúa Trời đã thực hiện trong
giai đoạn đầu tiên của chức vụ Ngài trên
đất, một giai đoạn mà có lẽ Ngài được
nổi danh hơn hết.
1. Uy quyền trên ma quỉ
Từ câu 1-20, Mác đã trình
bày cho thấy uy quyền của Chúa Giê Xu
trên ma quỉ. Một lần nọ, Đức Chúa Giê Xu
và môn đồ Ngài từ Galilê qua
bờ biển bên kia, trong vùng
Giêsarê, khi Ngài vừa từ trên
thuyền bước xuống thì liền gặp một người bị quỉ
ám đi tới. Người nầy bị tà ma ám nặng
lắm, dường như các quỉ đem hết lực lượng của nó
vào trú ngụ trong người nầy, khiến anh ta «cứ
ở nơi mồ mả và trên núi,
ngày đêm kêu la, lấy đá
đánh bầm mình» (Mác
5:5). Với một « quân đội »
ma quỉ ám hại khổ sở như thế, nhiều người tìm
cách chữa trị, nào đồng bóng,
pháp thuật, bùa chú, và
nhiều cách chữa trị khác... nhưng vô
hiệu quả. Người ta chỉ còn cách dùng
xiềng sắt xiềng người lại cốt giữ không cho anh ta lang thang
trú ẩn nơi mồ mả hay chạy lên núi. Song
vô ích, nhiều lần người ta cùm
chân, xiềng tay (Mác 5:3-4), nhưng với sức mạnh
của các quỉ, anh ta tháo cùm, bẻ xiềng
một cách dễ dàng. Mác ghi lại :«Không
ai có sức trị được» (Mác
5:4), có nghĩa là mọi người trong vùng
Giêsarê và các miền
lân cận đành bó tay, không
thể nào đuổi quỉ giải cứu anh ta. Nhưng phước thay cho người
khổ đau trong xích xiềng ma quỉ, trong một cuộc
hành trình đặc biệt, Đấng Cứu Thế Giê
Xu đã đến đúng lúc người nầy đang đi
tới. Các quỉ nhập trong người anh ta biết Đức
Chúa Giê Xu chính là Thượng
Đế, Đấng Tạo Hóa quyền năng, nên run sợ, đến nỗi :
« Người thấy Đức Chúa Giê Xu ở
đằng xa, chạy lại sấp mình xuống trước mặt Ngài
» (Mác 5:6). Chữ «người»
ở trong câu nầy chính là các
quỉ đã điều động người nó ám hại.
Các quỉ khiếp sợ uy quyền của Chúa Giê
Xu nên đã hành động trong người, bảo
người nầy chạy đến quì lạy Chúa Giê Xu.
Thánh Kinh đã từng nói về thần quyền
của Đấng Cứu Thế Giê Xu : «Hầu cho ai
nghe đến danh Đức Chúa Giê Xu, mọi đầu gối
trên trời, dưới đất, bên dưới đất thảy đều quỳ
xuống và mọi lưỡi thảy đều xưng Giê Xu Christ
là Chúa mà tôn vinh Đức
Chúa Trời là Đức Chúa Cha» (Phil
2:10-11).
Với uy quyền đó, Chúa Giê Xu
phán cùng các quỉ : «Hỡi
tà ma! Phải ra khỏi người nầy!»
(Mác 5:8). Vừa nghe lời phán, các quỉ
thất kinh kêu lớn lên rằng : «Hỡi
Đức Chúa Giê Xu, con Đức Chúa Trời rất
cao! Tôi với Ngài có sự gì
chăng? Tôi nhơn danh Đức Chúa Trời mà
khẩn cầu Ngài, xin đừng làm khổ
tôi!» (Mác 5:7). Rồi
chúng lại van xin :«Chúng
tôi là quân đội, vì
chúng tôi đông... xin Ngài
đừng đuổi chúng tôi ra khỏi miền nầy»(Mác
5:9-10). Có thể nơi đây chính
là thành trì của ma quỉ, nên
chúng cố xin Chúa cho chúng ở lại,
dù không nhập vào người nữa, nhưng nhập
vào thú vật, vào những con heo dơ
dáy. Đức Chúa Giê Xu chấp nhận lời cầu
xin đó, trong chốc lát, cả bầy heo 2.000 con đang
ăn gần biển bị một quân đội ma quỉ nhập vào, như
điên loạn đâm bổ xuống biển mà chết cả.
Chính ngay lúc đó, người bị quỉ
ám được lành, «đang ngồi, mặc
quần áo, trí khôn bình
tĩnh» (Mác 5:15), vì
«tà ma ra khỏi người, nhập vào bầy
heo» (Mác 5:13). «Vậy, người
đi, đồn ra trong xứ Đêcabulơ những điều lớn lao thể
nào mà Đức Chúa Giê Xu
đã làm cho mình, ai nấy đều lấy
làm lạ» (Mác 5:20).
Uy quyền của Đấng Cứu Thế Giê Xu là uy quyền của
Thượng Đế, cả đến các quỉ cũng phải run sợ, quì
lạy, van xin và lui ra khỏi người bệnh theo tiếng
Ngài phán. Các quỉ có thể
thắng loài người, trái lại không
dám chống cự trước uy quyền của Chúa
Giê Xu. Một nét đặc thù trong Tin
lành là thân thể, cuộc đời của Cơ đốc
nhân được Chúa ngự trị, chính
thân thể đó trở thành «đền
thờ của Đức Chúa Trời và Thánh Linh
của Đức Chúa Trời ở trong» (I
Cô 3:16). Chính sự hiện diện nầy đã
trang bị cho con cái Chúa một sức mạnh
vô hình khiến ma quỉ phải run sợ. Một người
lên đồng khi có mặt của một con cái
Chúa sẽ không thực hiện được, ngoại trừ những
tín đồ hữu danh vô thực. Tại một vùng
quê nọ, có một bà bị quỉ ám,
bà la hét, rượt đuổi những kẻ lui tới, ngay cả
những người trưởng thượng trong làng. Một lần kia,
có một cô gái tin Chúa đến
thăm, người bị quỉ ám tỏ vẻ co ro, cúm
rúm, sợ sệt, lui vào ngồi trong một
xó. Người ta hỏi tại sao bà sợ cô
bé nhỏ như thế? Bà đáp :
«Nó nhỏ, nhưng nó có
ông lớn lắm!». Tôi
đã có lần chứng kiến tận mắt cảnh ma quỉ sợ sệt
bỏ chạy khi người ta chở một người bị quỉ ám đến
nhà thờ xin cầu nguyện đuổi quỉ. Hai người ôm chặt
người bị quỉ ám trên một chiếc xe lôi
đến nhà thờ Hồng Ngự. Còn chừng vài
trăm thước, thấy nhà thờ, người bị quỉ ám với một
sức mạnh của các quỉ đã vùng dậy chạy
thoát vào trong hẻm để trốn. Cả xóm
ùa nhau rượt bắt. Khi đem đến nhà thờ, Mục sư
nhơn danh Chúa cầu nguyện, người nhào
té bất tỉnh và ma quỉ xuất ra. Người được chữa
lành. Khi Đức Chúa Giê Xu sắp về trời,
Ngài đã tiết lộ rằng : «Những
kẻ tin sẽ được các dấu lạ nầy: lấy danh ta mà trừ
quỉ» (Mác 16:17). Sứ đồ Giăng, trong
một bức thư đã viết : «Hỡi phụ
lão, tôi đã viết cho các
ông, vì các ông đã
biết Đấng có từ lúc ban đầu. Hỡi kẻ trẻ tuổi, ta
viết cho các ngươi, vì các ngươi
là mạnh mẽ, lời Đức Chúa Trời ở trong
các ngươi và các ngươi đã
thắng được ma quỉ» (I Giăng 2:14). Và
sau đó ông nhấn mạnh : «Vì
hễ sự gì sanh bởi Đức Chúa Trời thì
thắng hơn thế gian và sự thắng hơn thế gian, ấy
là đức tin của chúng ta. Ai là người
thắng hơn thế gian? Há chẳng phải kẻ tin Đức Chúa
Giê Xu là con Đức Chúa Trời hay
sao?» (I Giăng 5:4-5). Một Cơ đốc nhân
chẳng những được ban cho năng quyền thiên thượng để thắng mọi
lôi cuốn, cám dỗ của trần gian tội lỗi nhưng đồng
thời còn thắng được ma quỉ, vì Đấng Cứu Thế
Giê Xu là Thượng Đế cùng
Thánh Linh Ngài đang ngự trị cuộc đời như
là đền thờ đặc biệt của Ngài.
2. Uy quyền trên bệnh tật
Đức Chúa Giê Xu chẳng những có uy quyền
trên ma quỉ, nhưng còn có uy quyền
trên bệnh tật (Mác 5:21-34).
Sau khi rời khỏi miền Giêrasê, Chúa
Giê Xu cùng các môn đồ
Ngài lại vượt biển trở về chỗ cũ. Tin đồn về việc
Ngài có quyền trên các quỉ
đã khiến cho một đoàn dân
đông đến tận bờ biển chờ đón Ngài.
Trong đám đông đó, có một
người tên Giairu đến quì dưới chân
chúa nài nỉ : «Con
gái nhỏ tôi gần chết, xin Chúa đến đặt
tay lên nó, đặng nó lành
mạnh và sống» (Mác 5:23).
Chúa lập tức đi theo Giairu. Đoàn dân
đông cũng đi theo Ngài để xem Ngài
làm phép lạ. Trong số nầy có một người
đàn bà bạc phước,«bị bệnh mất
huyết đã 12 năm» (Mác 5:25).
Một cảnh tượng «lấn ép»
xảy ra trên đường phố, một số tranh nhau chạy lên
trước nhìn lại để được thấy tận mắt vẻ mặt của Đấng quyền
uy, số khác xô đẩy, chen lấn bám
sát theo Ngài để không một
hành động bất ngờ nào của Ngài
có thể lọt khỏi tầm mắt của họ. Phần đông chỉ
là những người đến xem vì tò
mò, chỉ có một người biết tìm cầu sự
chữa lành từ Đầng quyền uy. Đó là
người đàn bà bị bệnh xuất huyết kinh
niên, trầm kha, vô phương cứu chữa. Người
đàn bà bất hạnh nầy đang ở trong tình
trạng tuyệt vọng, bà bèn quay về tìm
nơi quyền năng thiên thượng. Khi khảo sát kỹ hơn
về căn bệnh của người đàn bà nầy,
chúng ta sẽ biết rõ hơn mức độ của sự khổ đau.
Bà đã bị xuất huyết 12 năm nay. Theo luật lệ của
người Do thái được ghi chép trong sách
Lê Vi Ký 15:19-27 thì đây
là một chứng bệnh trầm trọng. Suốt thời gian lâm
bệnh, bà ta không được phép tiếp
xúc với bất cứ ai, không được phép
vào đền thờ cũng như không thể ra mặt trước
công chúng, bởi vì ai chạm đến
bà đều bị ô uế và phải tẩy uế bằng một
nghi lễ tôn giáo theo lề luật. Sự cô
đơn, sự đau đớn không phải là một chiếc
ách dễ chịu. Cứ tưởng tượng là suốt 12 năm
dài đằng đẵng, không ai được phép đụng
đến bà, mà bà cũng không
được phép đụng đến ai e sẽ gây phiền
toái cho họ. Những điều đó có vẻ
tàn ác, nhưng đó chính
là yêu cầu vệ sinh thời đó.
Đuốc Thiêng 95
1
Những gì
không rúng chuyển - ĐTPÂ
2
Thơ: Chúa
toàn năng - Trần Nguyên Lam Bửu
3 Uy quyền của Đức Chúa Giê Xu - MS Nguyễn Văn
Bình
4
Thơ: Loài người
quý nhất - Trần Nguyên Lam Bửu
5
Phải chăng đạo Tin
Lành là đạo bỏ ông bỏ bà
- H4
6
Hồn ở đâu
bây giờ? - Bình Tú Ngọc
7
Nhớ cha - H4
8
Đời chẳng ai ngờ -
Vinh Bằng
9
Giêrusalem, 4000 năm
lịch sử - Lạc Hồ
10
Xứ Do Thái hồi
Chúa Giê-xu sinh ra - Mai Đào
11
Đêm nhớ về
quê cũ - Bà Lê Văn Bắc
12
Thơ : Tất cả vì
vinh hiển Đức Chúa Trời - Trần Nguyên
Lam Bửu
13
Đọc truyện ngắn của
Bà Lê Văn Bắc - Nguyễn Đình
Bùi Thị
14
Đôca ngày
nay - H4
15
Ước ao của tôi
- Bình Tú Ngọc
Sau khi bị loại khỏi xã hội loài người, bị chồng
ly dị, bà ta đã chiến đấu trong đau khổ,
dăèn vặt suốt 12 năm. Tại sao không có
ai giúp đỡ cho bà? Chắc cũng có nhiều
người giúp đỡ cho bà, gia đình cũng
hết lòng hy sinh chăm sóc, thuốc thang, nhưng đều
thất bại, tiền mất tật mang vì
«Bấy
lâu chịu khổ trong tay nhiều thầy thuốc, hao tốn tiền của,
mà không thấy đỡ gì, bệnh lại
càng nặng thêm» (Mác
5:26). Tất cả kinh nghiệm về y khoa đều không thể chữa chạy
được. Cũng như trường hợp của người bị quỉ ám nói
trên, sự giúp đỡ của loài người
không xoa dịu được nỗi khốn khổ của bà. Người ta
thường nói
«Tận nhân lực mới
tri thiên mạng», lúc
loài người đã bó tay, chính
là lúc Đức Chúa Trời có cơ
hội hành động, thật chẳng sai. Khi Đức Chúa
Giê Xu đến gần, người đàn bà
vô danh nầy liền chen lấn đám đông, tự
nhủ :
«Nếu ta chỉ rờ đến áo
Ngài mà thôi, thì ta sẽ được
lành» (Mác 5:28).
Bà lấy hết sức lực còn sót lại của một
con bệnh ốm o gầy mòn vươn tới để bàn tay gầy
guộc, trắng bệt của mình chạm vào vạt
áo của Đấng uy quyền thiên thượng.
«Cùng
một lúc ấy, huyết lậu liền cầm lại» (Mác
5:29). Từ 12 năm nay, bà ta đã thất bại
vì không có đức tin, sau khi nghe về
quyền năng của Đức Chúa Giê Xu, bà
đã tin, bà đã đặt hết niềm tin trong
âm thầm, trong im lặng, kết quả bà đã
được chữa lành, bà «nghe trong
mình đã được lành bệnh»
(Mác 5:29). Ngay lúc đó, Đức
Chúa Giê Xu quay lại hỏi :
«Ai
đã rờ áo ta?». Môn
đồ đáp: Người ta đã lấn ép chớ
có ai rờ áo thầy đâu? Nhưng
Chúa Giê Xu :
«tự biết
có sức mạnh ra từ mình»
(Mác 5:30) biết chắc có một người rờ đến
áo Ngài nên
«nhìn
xung quanh để xem người đã làm điều
đó» (Mác 5:32).
«Người
đàn bà đã biết sự đã xảy
đến cho mình, bèn run sợ đến gieo mình
dưới chơn Ngài tỏ hết tình thật»
(Mác 4:33). Niềm vui mừng, sung sướng vì được
chữa lành đã làm cho bà
quì dưới chơn Chúa tỏ lòng biết ơn
Đấng quyền uy trên bệnh tật. Bà khóc
nức nở, bà tôn thờ Chúa, bà
thú thật mình là người đã
rờ đến áo Ngài. Đức tin âm thầm vẫn
có đủ năng lực cho quyền năng hành động.
Dù Chúa biết rõ ai là người
rờ áo Ngài, Ngài vẫn chờ người ấy
bày tỏ đức tin mình giữa công
chúng. Ngài muốn người đó xuất hiện để
người khác thấy năng lực của đức tin đến Đấng có
quyền trên tật bệnh. Khi người đó sẵng
sàng đến với Chúa, Ngài
phán rằng :
«Hỡi con gái ta,
đức tin con đã cứu con, hãy đi cho
bình an và được lành bệnh» (Mác
5:34). Người đàn bà được cứu chữa không
nhất thiết do hành động rờ áo Chúa,
nhưng «đức tin con cứu con». Chúa
Giê Xu đã không nói với
bà sở dĩ bà được lành là
nhờ bà «rờ áo
Chúa» nhưng Ngài nhấn mạnh
«nhờ đức tin». Đức tin phải đi trước
hành động. Phải biết rằng, đức tin cứu mình chứ
không phải nhờ mình đụng chạm đến một vật chất
nào đó. Chúa không
đòi hỏi, không chờ đợi con người làm
điều đó để được chữa lành, Ngài chỉ
muốn thấy đức tin đặt nơi Ngài. Bao nhiêu người
đã theo Ngài, đã đụng đến
áo, đến mình Chúa, nhưng
không có đức tin thì chỉ là
«đoàn
dân cùng đi theo và lấn ép
Ngài» (Mác 5:24).
Chúa Giê Xu là Đấng có uy
quyền trên bệnh tật cho bất cứ người nào đặt đức
tin nơi Ngài.
3. Uy quyền trên sự chết
Đức Chúa Giê Xu là Đấng có
uy quyền trên ma quỉ, trên bệnh tật và
vượt trên tất cả, Ngài còn
có uy quyền trên cả sự chết. Các
bác sĩ nổi danh có thể cứu người sắp chết khỏi
chết, chứ không ai có thể kêu kẻ
đã chết sống lại. Chỉ có Chúa
Giê Xu là Thượng Đế quyền năng mới có
uy quyền trên sự chết. Mác 5:35-43,
thánh Mác đã tường thuật rằng, khi
Chúa từ Giêrasê trở về đến bờ biển
Galilê, ông Giairu một người cai nhà hội
Do thái đến quỳ dưới chân Chúa xin
Ngài đến chữa lành cho con gái nhỏ của
mình mắc bệnh gần chết. Dọc đường, Ngài
đã chữa lành cho người đàn
bà bị mắc bệnh xuất huyết. Có lẽ chúng
ta nghĩ rằng Chúa đã quên nhu cầu cấp
bách của Giairu? Việc của người đàn bà
không thể hoãn lại sao? Tại sao bà kia
lại cản trở bước Chúa trong khi Giairu đang trong
tình trạng rất khẩn trương, mạng sống con gái
ông như chỉ mành treo chuông?
Đây là đứa con gái độc nhất của
ông ta (Luca 8:42), bệnh tình của nó
trong cơn hấp hối đòi hỏi không được chậm trễ
thêm giây phút nào. Giairu
có thể viện với Chúa Giê Xu nhiều
lý do để bảo rằng sự đòi bỏi của người
đàn bà kia có thể hoãn lại
một ngày khác, ngay lúc nầy con
gái của ông đang cần đến Chúa.
Ông sợ con gái ông chết trước khi
Chúa đến. Mà thật vậy, sau khi chữa
lành người đàn bà xong, người
nhà của Giairu đến báo :
«Con
gái ông đã chết rồi»
(Mác 5:35). Chúng ta thử tưởng tượng
cái nhìn đầy tuyệt vọng trên
khuôn mặt của Giairu khi niềm tin bị dập tắt. Cả bầu trời như
tối sầm lại. Người đem tin còn thêm một
câu làm ông thất vọng não nề:
«Con gái ông đã chết rồi
còn phiền thầy làm chi?»
(Mác 5:35). Người đem tin đó chưa biết
Chúa Giê Xu là Thượng Đế quyền năng,
nên thay vì an ủi xóa tan đau thương,
người nầy lại khơi thêm sự thất vọng ở Giairu.
Như thấu được nỗi buồn đang xâm chiếm tâm hồn
ông ta, Đức Chúa Giê Xu quay lại
và phán :
«Đừng sợ, chỉ tin
mà thôi» (Mác
5:36). Đó chính là câu
nói mà Giairu đang muốn nghe. Kẻ đem tin
nói :
«Con gái ông
đã chết rồi», trong khi Đức
Chúa Giê Xu bảo :
«Đừng sợ,
chỉ tin mà thôi». Sau tiếng
nói của sự sầu muộn cùng cực là tiếng
nói của sự an ủi thuyệt vời. Đấng Cứu Thế Giê Xu
luôn luôn là Cứu Chúa của sự
cảm thông và an ủi. Khi môn đồ bị
bão tố, Ngài phán :
«Ấy là ta đây đừng sợ»(Mathiơ
14:26-27). Khi môn đồ té sấp xuống sợ
hãi, Ngài phán :
«Hãy
đứng dậy, đừng sợ» (Mathiơ 17:6-7). Hai người
đàn bà chứng kiến Chúa sống lại,
đã run rẩy gieo mình xuống dưới chân
Ngài, Ngài phán :
«Đừng
sợ» (Mathiơ 28:10). Đức tin và sự sợ
hãi không có điểm nào giống
nhau cả. Sự sợ hãi, lo lắng là bằng chứng của sự
thiếu đức tin nơi Đấng quyền năng. Chúa Giê Xu
nhấn mạnh với Giairu, một người cha khổ đau trước tin con
gái mình đã chết :
«Đừng
sợ, chỉ tin mà thôi». Khi đến
gần nhà Giairu,
«Ngài chẳng
cho ai theo mình, trừ ra Phierơ, Giacơ và
Giăng» (Mác 5:37). Đám
đông tò mò, chen lấn, ồn ào
chẳng nên vào chỗ nầy. Phép lạ chỉ xảy
ra cho những ai có lòng tin.
Bước vào nhà, Chúa và 3
môn đồ nghe thấy những tiếng than khóc, phần lớn
là của những kẻ khóc mướn theo tục lệ
Đông phương. Ngài bước vào giữa cảnh
buồn thảm, tang chế, chết chóc, nhưng Ngài chẳng
chịu được cảnh giả tạo đó. Ngài phán:
«Sao các ngươi làm ồn và
khóc lóc vậy? Đứa trẻ chẳng phải chết, song
nó ngủ» (Mác 5:39). Ngài
không có ý nói cô
gái chưa thật chết về thể xác, nhưng chỉ muốn
nhấn mạnh cái chết là một giấc ngủ tạm thời của
con người mà thôi. Đó là chữ
Kinh Thánh thường đề cập đến (Giăng 11:4-14, 25; I
Tê 4:14-18 ; I Cô 15:55-57). Khi nghe lời ấy, bọn
khóc mướn «nhạo báng
Ngài» (Mác 5:40). Thật thiệt hại
vô cùng cho họ. Họ đã bị đuổi ra khỏi
sự hiện diện của Chúa để rồi không có
dịp tiện chứng kiến phép lạ uy quyền của Ngài.
Sau khi những kẻ khóc mướn bị đuổi ra khỏi nhà,
Đức Chúa Giê Xu
«đem cha mẹ
đứa trẻ với những kẻ theo Ngài cùng
vào chỗ» cô gái
đã chết đang nằm.
«Ngài nắm
tay nó mà phán rằng : Hỡi con
gái nhỏ, ta truyền cho con hãy chờ dậy»
(Mác 5:41). Lời phán đầy uy quyền
đã làm rúng động âm phủ, kẻ
chết cũng phải tuân hành,
«Tức
thì đứa gái chờ dậy và bước
đi» (Mác 5:42). Một phép lạ
chưa từng thấy, một quyền năng vĩ đại vừa mới được thực hiện qua
Chúa Cứu Thế Giê Xu. Ngài
chính là Thượng Đế với uy quyền trên cả
hoàn vũ nắm giữ sự sống và sự chết trong tay.
Ngài đã từng phán rằng :
«Ta
là sự sống lại và sự sống, kẻ nào tin
ta thì sẽ sống, mặc dầu đã chết rồi.
Còn ai sống và tin ta thì
không hề chết» (Giăng 11:25).
Qua Phúc âm Mác đoạn 5, Chúa
Giê Xu quả là Đấng quyền năng cao cả.
Ngài có uy quyền trên ma quỉ,
có uy quyền trên bệnh tật và
có uy quyền ngay cả trên sự chết. Lời
phán của Ngài ma quỉ phải khiếp sợ lui ra, uy
quyền của Ngài khiến cho kẻ đặt lòng tin được
chữa lành và ngay cả kẻ chết cũng sống lại.
Các sự kiện đó chứng minh rõ
ràng rằng Ngài chính là
Thượng Đế, Đấng Sáng Tạo quyền năng vô lượng
vô biên, là Cứu Chúa của cả
nhân loại, là Chúa Tể của
hoàn vũ.
Mỗi chúng ta phải luôn đặt lòng tin cậy
nơi quyền năng của Chúa Giê Xu dầu trong nghịch
cảnh hay thuận cảnh để mỗi ngày càng kinh nghiệm
Chúa nhiều hơn.