TIN LÀNH VIỆT NAM PARIS & PHÁP
"Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời." (Giăng 3:16)
Đặc san báo Đuốc Thiêng - Tiếng nói của Hội thánh Tin lành Việt Nam Paris (Pháp)
Đuốc Thiêng 95,
tháng 6 năm 2008
Sinh ra làm người ai trong chúng ta cũng đều
có cha có mẹ. Tôi cũng vậy,
tôi được Chúa ban cho có một người cha
người mẹ thật bình dân, nhưng thật đáng
kính. Không ai có quyền chọn cha chọn
mẹ cho mình, nhưng cha mẹ của mình là
bởi Chúa ban cho, bởi sự sắp đặt của Ngài,
vì nguồn gốc hôn nhân đến từ Đức
Chúa Trời mà (Kinh Thánh
sách Sáng thế ký 2:18-25).
Ai trong chúng ta cũng mong muốn cha mẹ mình sống
lâu trăm tuổi để được sống với cha mẹ trong yêu
thương và vui thỏa. Nhưng sự sống sự chết của con người,
chúng ta đâu có tự quyết định được, chỉ
một mình Đức Chúa Trời là Đấng nắm giữ
sự sống sự chết của con người chúng ta trong tay
Ngài. "Trong tay Ngài cầm hồn của mọi
vật sống và hơi thở của cả loài người"
(Gióp 12:10). Lời Kinh Thánh đã khẳng
định như thế. Dầu rất muốn cha mẹ sống lâu trăm tuổi với
mình, nhưng không được, Chúa
đã quyết định đem cả cha và mẹ tôi về
để ở với Ngài trên trời. Mẹ tôi
đã được Chúa đem về Thiên
đàng cách đây 36 năm rồi, khi ấy mẹ
tôi còn trẻ lắm, chừng 40 tuổi. Còn cha
tôi thì Chúa cho sống đến tuổi 78
và rồi cách đây 7 năm, cha
tôi đã được Chúa gọi về ở với
Ngài. Bây giờ cha mẹ không
còn ở với mình, ở bên mình
nữa, thương nhớ cha mẹ thật nhiều, nhưng tôi rất vui
vì cha mẹ tôi đều được về ở trong Thiên
đàng, một nơi phước hạnh vô biên
mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn
dành riêng cho những ai đã tin nhận
Chúa Giê Xu khi còn sống trên
trần gian nầy. Tạ ơn Chúa về điều đó!
Cha tôi sống bình dân, giản dị, gần gũi
với mọi người. Tôi rất thích cách sống
như thế của Người. Cha tôi là một người tin
Chúa với một đức tin mà tôi rất
kính phục. Và tôi đặc biệt
thích cái đức tin ấy của Người. Cha tôi
không suy nghĩ gì cao xa trong niềm tin cả.
Ông thường nhắc chúng tôi là
hết lòng tin cậy Chúa như con tin vào
cha vậy. Ông tin Chúa và tin Kinh
Thánh là lời của Ngài, không
nghi ngờ gì cả, dầu có nhiều chỗ trong Kinh
Thánh ông không hiểu được. Cha
tôi quan tâm đến việc thực hành lời
Chúa hơn là hiểu lời Chúa
mà không thực hành.
Chúa dạy con dân Ngài phải sống trong
yêu thương và đối xử với nhau bằng tình
yêu (Giăng 13:34; I Côrinhtô 13).
Đó là điều mà mọi Cơ Đốc
nhân đều biết và biết rất rõ, nhưng để
thực hành điều đó trong cuộc sống của
mình thì coi bộ
còn lâu lắm
nhiều người trong chúng ta mới làm được. Sống
trong yêu thương và đối xử với nhau bằng
tình yêu thật là một điều
không dễ chút nào, nếu không
muốn nói là
thiên nan, vạn nan.
Ôi, cực khó! Tôi không thể
nào quên được hình ảnh của cha
tôi khi quyết định đem một bà cụ tín đồ
bị té gãy chân về nuôi trong
nhà của mình. Bà cụ nầy tin
Chúa một mình, bà con của
bà rất đông, nhưng chưa có ai tin
Chúa cả. Khi bà cụ bị té
gãy chân, bà con bà ai nấy
cũng né tránh việc đem bà về chăm
sóc, thế là cha tôi quyết định chăm
sóc bà. Tuổi già mà
gãy chân thì lâu
lành lắm và cũng dễ đi về bên kia thế
giới lắm. Những ngày đầu chăm sóc bà
còn dễ đôi chút, nhưng càng
về sau thì càng khó khăn
làm sao. Bà không đi lại được, phải nằm
một chỗ, đi vệ sinh một chỗ, cha tôi phải dọn dẹp vệ sinh cho
bà, rồi lo ăn uống cho bà. Bà nằm hơn
cả tháng như thế, vết thương không lành
được nên hôi thối vô cùng. Một
lần, tôi về thăm nhà, tôi
không thể nào chịu nổi cái
mùi hôi thật khó chịu ấy (trong
lòng tôi thoáng giận cha tôi,
nhưng rồi sau cái thoáng giận đó,
tôi kính nể Người vô cùng)
vì nếu tôi, thì chắc chắn tôi
không đủ tình yêu để có thể
làm được một việc như cha tôi đã
làm. Nhiều người chung quanh đều nói mắc mớ chi
mà làm chuyện như thế, bà con họ biết
mấy họ không lo thì thôi, hơi
đâu mình lo. Nhưng họ đâu biết rằng cha
tôi làm điều đó là
vì danh của Chúa, vì yêu
thương một bà cụ tín đồ vì đức tin nơi
Chúa mà bị bà con bỏ bê
và vì lòng yêu
kính Chúa của mình. Quả thật,
Chúa đã ban cho cha tôi có
một trái tim đủ lớn để yêu thương được như vậy.
Đến bây giờ, tôi thấy trái tim của
tôi vẫn chưa lớn đủ để có thể yêu thương
được như cha tôi đã yêu thương.
Tôi thật cảm tạ Chúa về việc làm thật
khó làm được ấy của cha tôi. Lời
Chúa cũng dạy chúng ta phải kính trọng
những người hầu việc Chúa, phải quan tâm đến họ,
phải lấy lòng rất yêu thương đối với họ (I
Têsalônica 5:12-13). Điều đó ai trong
chúng ta cũng biết cũng thuộc nhưng để thực hiện cho tốt
thì cũng không phải dễ dàng
chút nào. Một hôm, mấy anh em
chúng tôi đi tát cá về, được
khá nhiều cá, trong số đó
có một con cá tràu (cá
lóc) rất to, rất ngon. Khi đổ cá ra để chuẩn bị
làm và kho, thì cha tôi liền
bắt lấy con cá tràu to, ngon nhất đó
bỏ vào bao, những tưởng cha tôi sẽ đem đi
bán để kiếm tiền cho chúng tôi, nhưng
Người nói cha đem con cá to nầy để biếu cho
ông Mục Sư BP. tôi tớ của Chúa.
Nói xong là ông xách bao
cá đi ngay. Anh em chúng tôi ai nấy đều
chưng hửng và hầu như ai nấy cũng đều hậm hực trong người,
nhìn theo bóng cha với cả một sự tiếc nuối trong
lòng. Ai cũng như muốn nói thì ổng đem
mấy con cá nhỏ hơn cho cũng được, chứ tát hết
hơi, có một con cá to nhất, ngon nhất,
không để ăn lại đem cho mất. Thật không hiểu nổi
cho ổng.